3.
Tiêu Hạc không thèm ngẩng đầu, ra lệnh cho nhân viên:
“Đem lễ phục mùa mới nhất tới.”
“Còn nữa, dẫn tiểu thư Hiểu Hiểu đi trang điểm.”
Hà Kiểu Kiểu thì càng không khách khí, đi thẳng lên lầu, nhưng lại bị giám đốc Lâm nhanh tay lẹ mắt chặn lại.
“Xin lỗi, trên lầu đang có khách quý. Phiền hai vị chờ ở sảnh một chút.”
Hà Kiểu Kiểu tỏ rõ vẻ khó chịu:
“Khách quý nào? Có quan trọng bằng tôi không? Không nhận ra tôi là ai sao?”
Giám đốc Lâm toát mồ hôi lạnh, cuống quýt chạy lên hỏi ý tôi.
Cửa hàng này là thuộc quyền sở hữu của tôi, tầng dưới bày vài mẫu trang sức và lễ phục cao cấp, còn tầng trên là khu vực riêng tư, tôi dùng để làm khu chỉnh trang cho riêng mình.
Trước đây, tôi từng đưa Hà Kiểu Kiểu đến vài lần, lúc vui vẻ còn tặng cô ta không ít trang sức.
Nhưng giờ cô ta đã bị tôi đuổi khỏi nhà rồi, sao vẫn không hiểu vị trí của mình?
Tôi nhàn nhạt nói:
“Đã tới mua đồ thì là khách, các người cứ phục vụ theo đúng quy trình.”
“Thu tiền giá gốc, không trả được thì báo công an.”
Giám đốc Lâm gật đầu, xuống lầu, kiếm cớ dẫn Hà Kiểu Kiểu vào phòng VIP tầng một.
Tôi và Lục Khê cũng không rảnh rỗi, vừa chọn mấy món đồ mới, vừa ngó xuống dưới nhìn hai con khỉ diễn trò.
Chúng tôi vừa chọn xong, xuống lầu thì đã thấy nhân viên chặn hai người định rời đi.
“Xin lỗi, cô Hà, hôm nay tổng cộng tiêu hết 58.020, xin hỏi cô muốn thanh toán thế nào?”
Hà Kiểu Kiểu giật mình đến độ giọng cũng the thé lên:
“Còn bắt tôi thanh toán? Mấy người không biết tôi là ai à? Bình thường tôi đến đây toàn ghi sổ thôi mà!”
“Xin lỗi cô Hà, hiện tại cửa hàng không còn cho phép kiểu đó nữa. Phiền cô thanh toán.”
Hà Kiểu Kiểu bất mãn rút thẻ đen ra, nhưng lại nhận được tin sét đánh — tài khoản đã bị đóng băng, không thể sử dụng.
Lúc này cô ta mới bắt đầu hoảng loạn:
“Sao có thể được… Thẻ này là của Tô Dạng mà…”
Cô ta ngẩng đầu lên, đúng lúc đối diện ánh mắt của tôi.
Đạn mạc cũng bắt đầu chửi rủa tôi không tiếc lời:
[Nữ phụ ghê tởm quá, có năm mươi mấy ngàn cũng phải tính toán với nữ chính!]
[Kiếp trước nữ phụ đã dùng tiền làm chướng ngại vật ngăn cản tình yêu của nam nữ chính, kiếp này vẫn không thay đổi bản chất!]
[Nữ phụ không hiểu nổi, tình yêu là cho đi chứ không phải đòi hỏi! Một kẻ toan tính như vậy, nam chính làm sao có thể yêu cô ta được?]
Hiển nhiên, Tiêu Hạc – vị “nam chính” này cũng nghĩ như vậy về tôi.
Hắn liếc mắt, đầy vẻ chán ghét, tưởng như đang nói với Hà Kiểu Kiểu, nhưng câu nào cũng nhắm vào tôi:
“Không sao đâu Hiểu Hiểu, có người vốn thích làm trò. Tưởng rằng đóng băng thẻ là có thể ép anh cúi đầu mà cưới cô ta.”
“Nhưng cô ta lại không biết, càng làm trò thì càng chẳng có đàn ông nào thích.”
“Nhưng buổi tiệc tối nay rất quan trọng, Hiểu Hiểu, em tạm thời đem dây chuyền này đi cầm đã.”
Tiêu Hạc dịu dàng v**t v* má Hà Kiểu Kiểu, hứa hẹn:
“Anh biết em rất quý sợi dây chuyền này, nhưng yên tâm, sau đêm nay, anh sẽ để em lại một lần nữa được tiêu tiền như nước, đến lúc đó ta sẽ chuộc lại sợi dây chuyền này.”