Sau Khi Trọng Sinh, Nam Nữ Chính Nghèo Đến Điên Dại

Chương 4

4.

 

Tôi thật sự cạn lời rồi.

 

Ngay trước mặt chủ nhân của sợi dây chuyền mà dám công khai bàn bạc đem nó đi cầm cố.

 

Hắn đúng là loại không biết xấu hổ.

 

Lục Khê thì khỏi cần nói nhiều, lập tức tiến tới giật phắt sợi dây chuyền từ cổ Hà Kiểu Kiểu.

 

“Các người có biết liêm sỉ không đấy? Sợi dây chuyền này là của Tô Dạng! Mau trả lại cho cô ấy!”

 

Hà Kiểu Kiểu đau điếng, hằn học trừng mắt nhìn tôi:

 

“Tô Dạng, bây giờ cô đã khiến tôi không có nhà để về, còn muốn cướp lại cả sợi dây chuyền cô từng tặng tôi sao?”

 

“Đã là quà tặng thì là của tôi, tôi muốn xử lý thế nào là quyền của tôi! Các người lo chuyện bao đồng à?”

 

Tôi tốt bụng nhắc nhở cô ta:

 

“Hà Kiểu Kiểu, sợi dây chuyền đó là do nhà thiết kế hàng đầu làm riêng cho tôi, duy nhất trên đời, trên đó còn có khắc tên viết tắt của tôi.”

 

“Hồi đó cô nói thấy đẹp, xin tôi đeo vài hôm, tôi đồng ý. Nhưng tôi có nói là tặng cô chưa?”

 

“Cô không chịu trả, thì tôi đành báo công an thôi.”

 

Mặt Hà Kiểu Kiểu tối sầm, nhưng cũng chẳng còn mặt mũi nào để tranh giành quyền sở hữu với tôi.

 

Tôi tiện tay thu luôn mấy món trang sức còn sót lại trên người cô ta.

 

Cô ta lại trở thành một kẻ tay trắng.

 

Giám đốc Lâm rất biết điều, lập tức lên tiếng:

 

“Hai vị, có thể thanh toán rồi chứ?”

 

“Nếu không thể, xin hoàn trả lại hàng hóa.”

 

Hà Kiểu Kiểu vội kéo tay áo Tiêu Hạc:

 

“A Hạc, anh còn tiền không? Mau thanh toán đi, chẳng phải anh lúc nào cũng rộng rãi sao——”

 

Dường như cô ta bỗng nhớ ra, cái gọi là “rộng rãi” đó… Toàn là tiền của tôi.

 

Tiếng chất vấn cũng lập tức im bặt.

 

Cô ta tức tối trừng mắt nhìn tôi – người đang nhàn nhã xem kịch:

 

“Tất cả là tại Tô Dạng! Vài món trang sức cũ cũng keo kiệt không buông! Cả sợi dây chuyền em đã đeo ba tháng mà cũng cướp về!”

 

“Tiêu Hạc, anh đừng đứng như tượng nữa! Mau nghĩ cách đi! Những thứ này không thể trả lại được, nếu trả thì em mất mặt lắm!”

 

Tôi im lặng, còn Lục Khê cười, hí hửng hô lên:

 

“Mất mặt thì mua hết đi! Mua rồi cũng coi như đưa tiền cho Tô Dạng, lời cả đôi bên!”

 

Cả hai người kia mặt đen như đít nồi.

 

Cuối cùng, Tiêu Hạc nghiến răng tháo bỏ áo khoác, kéo Hà Kiểu Kiểu định bỏ đi.

 

“Đừng khinh người trẻ tuổi nghèo. Cô chờ đấy, chỉ cần tôi gặp được Lục thiếu gia, lập tức sẽ có tiền——”

 

Chưa kịp nói hết câu, Lục thiếu gia mà hắn nói tới – anh trai của Lục Khê, Lục Tầm – đã bước vào.

 

“Gặp tôi? Tô Dạng, có chuyện gì vậy?”

 

Tiêu Hạc vừa thấy Lục Tầm, lập tức kích động, cùng Hà Kiểu Kiểu vây quanh lấy anh ấy.

 

“Chào anh Lục, tôi họ Tiêu, Tiêu Hạc. Đây là bạn gái tôi, Hà Kiểu Kiểu.”

 

“Không biết anh có rảnh không, tôi có một dự án muốn bàn với anh.”

 

Đạn mạc cũng vì động thái của Tiêu Hạc mà sôi trào:

 

[Nam chính giỏi quá, chủ động ra tay, nắm lấy cơ hội kinh doanh, sắp lật mình làm trùm rồi!]

 

[Kiếp trước, lúc này nam phụ trở về nước, giành được dự án phát triển phía Nam, tài sản tăng mấy tỷ luôn.]

 

[Tuy kiếp trước, nam chính nhờ nữ phụ mới quen được nam phụ, nhưng kiếp này anh ấy có ký ức kiếp trước, lật lại thế cờ chẳng phải dễ như chơi sao?]

 

Tôi cười khẽ.

 

Mấy cái bình luận này thật ngây thơ.

 

Có ký ức kiếp trước thì sẽ khôi phục lại quan hệ xã hội được à?

Bình Luận (0)
Comment