Những mối quan hệ đó… Chẳng phải đều là của tôi sao?
Và phản ứng của Lục Tầm cũng không khiến tôi thất vọng.
Anh ấy nghi hoặc nhìn Tiêu Hạc một cái, thậm chí không thèm bắt tay, trực tiếp bước tới chỗ tôi và Lục Khê.
“Tiểu Khê, Dạng Dạng, hai người chọn xong chưa?”
“Anh đến sớm quá à?”
Sự phớt lờ thẳng thừng ấy khiến hai người kia lúng túng đến mức không biết giấu mặt đi đâu.
Hà Kiểu Kiểu xấu hổ ôm ngực, không dám ngẩng đầu.
Tiêu Hạc thì nhìn về phía chúng tôi, sắc mặt phức tạp.
Bọn chúng vẫn chưa thoát khỏi ảo mộng xa hoa của kiếp trước.
Còn tưởng mình là cậu ấm cô chiêu danh gia vọng tộc.
Nhưng những thứ bọn chúng từng có… Chẳng phải cũng là dựa vào tôi hay sao?
Coi thường tiền nhà tôi, nhưng lại sống chết hưởng thụ những thứ vật chất mà tôi mang lại.
Vừa muốn vừa giả thanh cao.
Tôi cười, trực tiếp bảo quản lý gói mấy bộ lễ phục vừa chọn cho tôi và Lục Khê.
Lục Tầm cũng rất tự nhiên mà cầm lấy.
Tôi chọn thêm một chiếc cà vạt, đưa cho anh ấy.
“Anh Lục Tầm vừa về nước đã tới đón bọn em, đây là quà cảm ơn.”
Lục Tầm mỉm cười, lập tức tháo cà vạt đang đeo, đổi sang cái tôi tặng.
“Mắt thẩm mỹ của Dạng Dạng đúng là đỉnh, anh rất thích, cảm ơn em.”
Tôi cười, liếc qua hai người đang đen mặt đứng đó.
Rồi tôi dứt khoát dẫn mọi người rời đi.
“Đứng lại!”
Tôi quay đầu, nhìn vào khuôn mặt u ám như mây giông của Tiêu Hạc.
[Nữ phụ thật thâm hiểm, cố tình tặng quà cho người khác ngay trước mặt nam chính. Đúng là mưu sâu kế độc!]
[Nam chính không lấy được dự án của Lục Tầm thì khởi đầu coi như xong rồi. Làm sao bây giờ?]
[Không thể như vậy! Chẳng lẽ nam chính lại bị ép quay về với nữ phụ, còn nữ chính tiếp tục uất ức tám năm nữa sao? Nữ phụ mà cũng xứng à?]
Tôi im lặng, không buồn để ý.
Chỉ thấy Tiêu Hạc như thể bị sỉ nhục tột độ, bước đến trước mặt tôi, ánh mắt chứa đầy sự căm hận.
Hắn quay mặt, nhắm mắt nói:
“Tô Dạng, lần này coi như cô giỏi. Tôi thừa nhận, hành động của cô thật sự thu hút được sự chú ý của tôi.”
“Cô chẳng qua là muốn tôi làm bạn trai cô thôi.”
“Cô cho tôi cơ hội tham gia dự án mới của Lục Tầm, tôi có thể suy nghĩ chuyện cùng cô đi ăn bữa cơm.”
Chưa kịp để tôi phản ứng, Lục Tầm đã cười khinh khỉnh:
“Tô Dạng, con cóc ghẻ này đòi ăn cơm với em, mà còn đòi tham gia dự án của anh trước à?”
“Cái thằng đầu óc ngu ngốc này, em quen ở đâu vậy?”
Câu nói châm chọc của Lục Tầm khiến Tiêu Hạc chết đứng tại chỗ.
Tôi nhịn cười, nhàn nhạt đáp:
“Là bạn trai của con gái người giúp việc nhà em, không thân.”
“Cửa hàng đồ hiệu bên cạnh cũng là của em mở đấy, mình đi xem tiếp không?”
5.
Tiêu Hạc trơ mắt nhìn tôi mua sắm mọit cách điên cuồng, quét sạch từng món đồ.
Cứ như tám năm thấp hèn, nhún nhường trong kiếp trước bỗng chốc hiện về rõ mồn một, nhắc nhở hắn về sự nhục nhã ê chề của hiện tại.
Sắc mặt hắn càng ngày càng tái đi.
"Tô Dạng, cứu tôi..."
Tiêu Hạc yếu ớt lên tiếng, giây tiếp theo liền choáng váng ngã quỵ xuống đất.
Nhưng khi tỉnh lại trong phòng bệnh, cảnh tượng hắn nhìn thấy chỉ là Hà Kiểu Kiểu đang không ngừng oán trách.
"Anh ngất lúc nào không ngất, sao cứ phải chọn ngay lúc đó?"
"Anh không biết đâu, mấy nhân viên bán hàng lúc đó nhìn em cứ như đang nhìn một kẻ lừa đảo ấy! Cứ như sợ em chạm vào cái gì là đổ hết lên người họ vậy!"
"Em – Hà Kiểu Kiểu đây bao năm rồi chưa từng bị người ta khinh thường như thế! Tiêu Hạc, anh từng hứa đời này sẽ không để em chịu một chút ấm ức nào mà!"
Tiêu Hạc cúi đầu nhìn lỗ kim truyền nước trên tay, lòng rối như tơ vò.
Những gì hắn từng tưởng tượng khi sống lại là phải trả hết mọi nhục nhã trong tám năm cho Tô Dạng, phải khiến cô nếm trải mọi cay đắng…
Ấy vậy mà chỉ mới vài tiếng đồng hồ.