Thiên Nhận Hề căn bản không có thời gian phản ứng hắn, một mực quan sát đến tình huống trong đan điền.
Linh căn liên quan đến tương lai của nàng, ý nghĩa vô cùng trọng đại!
Nữ đồng bị nổ bay đến dưới mặt bàn chậm rãi đứng lên, bên khóe miệng còn chảy máu tươi.
Thế nhưng là nàng lại vô cùng hưng phấn, bên trong ánh mắt phảng phất nổi lên hỏa diễm.
Lại thêm một chút, lại một chút nữa, Hỏa Linh Căn của nàng liền có thể được bổ đủ.
"Sư muội, ngươi làm sao?"
Tô Ngự thấy Thiên Nhận Hề không nhúc nhích, lập tức nóng nảy.
Bạch Chử cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể bảo hộ ở bên người nàng, để ý động tác của nữ đồng.
Nhưng vào lúc này, nữ đồng đột nhiên cảm giác được một trận không gian ba động, con ngươi khẽ chấn động một chút.
Nàng không cam lòng nhìn thoáng qua Thiên Nhận Hề, sau đó lấy ra một cái trận bàn, trong chớp mắt liền biến mất.
"Nàng ta chạy!"
Bạch Chử thấy nàng ta biến mất, vội vàng chạy tới, lại không bắt được một điểm vết tích nào.
"Ai chạy?"
Ngôn Hoàng lắc mình một cái đột nhiên xuất hiện trong khách sạn, khí thế đại năng trong nháy mắt bao phủ khách sạn.
Tu sĩ vây xem giật mình, vội vàng hướng hắn hành lễ.
"Sư tôn, ngươi mau xem sư muội, nàng bị làm sao vậy?"
Tô Ngự nhìn thấy Ngôn Hoàng xuất hiện, thấy có người tin được, liền lo lắng nói.
Ngôn Hoàng đã sớm phát giác được phệ nguyên trùng trong người Thiên Nhận Hề, lại cũng không sốt ruột.
Đồ đệ này của hắn có linh căn tuy là ngũ linh căn, lại cũng không đồng đều, nồng độ mỗi một loại linh căn cũng khác nhau.
Cũng may, mấy loại linh căn này nồng độ đều vượt qua chín thành, nếu không cũng sẽ không trở thành bánh trái thơm ngon.
Hắn xòe bàn tay ra, cách không hướng về đan điền Thiên Nhận Hề vỗ một cái, một con côn trùng màu trắng liền kinh sợ chạy ra.
"Lại vẫn có người dùng loại thủ đoạn âm hiểm này."
Ngôn Hoàng nhíu mày lại, nhẹ nhàng bóp liền đem phệ nguyên trùng vỡ nát, đã chết.
Hắn một lần nữa tản ra thần thức hướng về phía ngoài tìm kiếm nhưng vẫn không thể nào phát hiện ra bóng dáng người kia.
Xem ra, đối phương là có bảo bối để ẩn nấp thân ảnh.
"Sư tôn."
Thiên Nhận Hề thu hồi thần thức, ngẩng đầu nhìn về phía Ngôn Hoàng, khóe miệng đột nhiên chảy ra một vệt máu.
Nhúng tay vào việc của phàm tục báo ứng quả nhiên tới.
"Trở về đi."
Ngôn Hoàng nhìn Thiên Nhận Hề một chút, sau đó vung tay lên liền đem ba người cùng chứa vào túi tay áo, trực tiếp trở về Trích Thiên Phong.
Bị lưu lại trong đám người, Vệ Tế Bắc gian nan đứng lên, thừa dịp không ai chú ý tới hắn, vội vàng lảo đảo nghiêng ngã chạy ra khách sạn, trong lòng tràn đầy may mắn sống sót sau tai nạn.
"Phốc!"
Nữ đồng trốn ở bên trong một vùng không gian do trận bàn tạo thành, đột nhiên tinh thần sợ hãi, phun ra một đống tâm đầu huyết lớn. (tâm đầu huyết: máu trong tim)
Phệ nguyên trùng mà nàng thật vất vả dưỡng thành cứ thế mà chết?
"Đáng chết!"
Nữ đồng một quyền hung hăng đánh xuống sàn nhà, cắn răng nghiến lợi trừng mắt nhìn hư không.
Mấy người kia nhìn thấy chính là đệ tử Huyền Thiên tông, một ngày nào đó, hết thảy nàng sẽ hoàn trả gấp bội!
......
"A, tiểu nam oa kia đâu?"
Trở lại Trích Thiên Phong Tô Ngự mãi sau mới phát hiện ra tiểu nam oa kia không có bị mang về, sửng sốt một chút.
Vừa rồi quá lo lắng sư muội, hắn đều đem người quên mất.
"Tiểu nam oa nào?"
Ngôn Hoàng nhíu mày, khách sạn nhiều người như vậy, hắn thật đúng là không có chú ý.
" Là tiểu nam oa bị tà tu truy bắt."
Tô Ngự nghĩ nghĩ, trong lòng vẫn là cảm thấy không yên lòng.
"Thương thế của hắn rất nặng, lưu tại chỗ ấy khiến người ta không yên tâm, ta đi tìm một chút đi?"
"Hắn đi rồi."
Thiên Nhận Hề mở to mắt nhàn nhạt nhìn Tô Ngự một chút.
Có ít người cũng không phải tùy tiện là có thể cứu, nếu không phải bởi vì cái nữ đồng kia là tà tu, nàng căn bản sẽ không nhúng tay.
"Đi rồi?"
Tô Ngự nghe vậy khẽ giật mình, nghĩ nghĩ liền không để ý nhiều lắm.
Chỉ cần không phải bị bắt đi là được.