"Sư muội, lần này đều là sư huynh không tốt, thực lực của ta quá kém, mới có thể làm hại ngươi bị thương."
Tô Ngự vô cùng tự trách cúi đầu, thầm hạ quyết tâm nhất định phải cố gắng tu luyện, tranh thủ trong năm nay trúc cơ.
"Bất quá ngươi yên tâm, về sau sư huynh nhất định sẽ bảo vệ tốt ngươi!"
Hắn lời thề son sắt bảo đảm với Thiên Nhận Hề, trong ánh mắt tràn đầy tự tin.
"......"
Thiên Nhận Hề giật giật khóe miệng, nở nụ cười gằn.
Nàng không cần bảo hộ, càng không cần loại bảo hộ này của hắn.
Nàng chỉ có một cái mạng nhỏ này, chịu không được hắn giày vò.
"Ha ha ha."
Ngôn Hoàng nhìn thấy ba đệ tử nhà mình vừa nghĩ một đằng nói một nẻo lại vừa hài hòa vô cùng, buồn cười không chịu được.
Đệ tử của Trích Thiên Phong bọn hắn, nhất định phải đoàn kết.
Hiện tại xem ra, quả thật không kém.
"Tốt, các ngươi về trước tu luyện đi, Nhận Hề đi theo ta!"
Ngôn Hoàng đuổi hai người đệ tử đi, sau đó gọi Thiên Nhận Hề đến phủ phong chủ.
"Đưa tay ra."
Hắn đem trắc linh bàn để tới trước mặt Thiên Nhận Hề phân phó nói.
Thiên Nhận Hề để tay đi lên, quả nhiên phát hiện Hỏa Linh Căn ưu tú nhất thiếu một bộ phận.
Ở kiếp trước Hỏa Linh Căn của nàng có nồng độ cao nhất, lúc tu tập kiếm pháp, cũng càng chú trọng thuộc tính Hỏa.
"Ừm, xem ra, vậy là nhất định phải đi một chuyến."
Ngôn Hoàng vuốt vuốt râu, ý vị sâu xa nói.
"Nhận Hề, ngươi cũng biết nồng độ linh căn có ý nghĩa như thế nào."
"Vi sư biết một chỗ có thể điều chỉnh linh căn, nhưng là ngươi muốn ăn chút khổ mà thường nhân không thể chịu đựng được."
"Đồng thời cũng không nhất định có thể thành công, thậm chí có thể sẽ hủy đi linh căn của ngươi."
Nghỉ ngơi ở chỗ kia mấy ngày đều giống như là phảng phất qua trăm năm, vừa thống khổ lại tra tấn người.
Hắn cũng đang một mực cân nhắc, muốn hay không mạo hiểm như vậy.
"Con đi!"
Thiên Nhận Hề thần sắc kiên định, bình tĩnh nhìn qua Ngôn Hoàng.
Đến thống khổ bị sét tươi sống đánh chết nàng đều đã trải qua, thì còn có gì phải sợ?
"Tốt!"
Ngôn Hoàng liền thích cái tính tình này của Thiên Nhận Hề, tán thưởng vỗ vỗ bờ vai của nàng.
"Ngươi về trước dưỡng thương đi, đợi thương thế tốt lên rồi chúng ta liền xuất phát."
Hắn còn muốn đi chuẩn bị một vài thứ, giảm xuống nguy hiểm làm nàng thất bại.
"Đa tạ sư tôn."
Thiên Nhận Hề nghiêm túc hướng Ngôn Hoàng nói ra lời cảm ơn, sau đó quay người rời đi.
Nang chưa bao giờ cảm thụ qua tình thầy trò, bây giờ rốt cuộc cũng minh bạch "một ngày làm thấy, suốt đời làm cha" là có ý gì.
Không có người bắt buộc phải đương nhiên đối tốt với nàng, nàng về sau nhất định phải trả lại gấp bội.
......
"Sư tỷ."
Bạch Chử cuối cùng cũng đợi được đến lúc Thiên Nhận Hề trở về, vội vàng nghênh đón.
"Sư tỷ, thật xin lỗi."
Hắn giống y như lúc bé nắm lấy góc áo Thiên Nhận Hề, áy náy cúi đầu, hốc mắt đỏ rừng rực, nước mắt chỉ còn kém một chút liền muốn rơi xuống.
"Đệ...... đệ thật sự là nghĩ muốn bảo hộ sư tỷ mới xông lên."
Nếu như hắn ở phía sau lưng sư tỷ, vậy người thụ thương sẽ là chính mình, mà sẽ không phải là sư tỷ.
Dù sao linh căn của hắn nồng độ cao, thụ thương cũng không sợ.
“Ừm."
Thiên Nhận Hề nhẹ gật đầu, biết tâm ý của hắn.
Bạch Chử đạt được đáp lại, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Thiên Nhận Hề.
"Đệ...... Đệ nhất định sẽ chăm chỉ tu luyện, tương lai nhất định có thể bảo vệ người!"
"Biết."
Thiên Nhận Hề gật gật đầu, dự định trực tiếp đi qua bên người Bạch Chử, lại ở lúc nhìn thấy ánh mắt chân thành tha thiết kia của hắn, quỷ xui thần khiến đưa tay vỗ vỗ đầu của hắn.
Đôi mắt Bạch Chử lập tức sáng lên, hướng về Thiên Nhận Hề lộ ra một nụ cười tinh khiết, sau đó cọ vào lòng bàn tay của nàng.
Thiên Nhận Hề cả người đều cứng ngắc, dời tay đi, sau đó nhanh chóng trở về nhà.
Quả nhiên, tiểu hài tử gì là đáng ghét nhất!