Nha đầu này ra chiêu lưu loát, chiêu chiêu trí mạng, không có động tác dư thừa nào, chỉ muốn lao tới cướp đi tính mạng của người ta.
Cùng với một thân sát khí của nàng, nhìn thế nào cũng đều giống như là đang ra tay với địch nhân ……
Tuy tu vi của nàng chỉ là luyện khí tầng tám nhưng chiến lực vượt xa mức đó, cũng không biết cực hạn của nàng ở đâu?
Ngôn Hoàng sắc mặt trở nên nghiêm túc, đột nhiên chủ động xuất kích vỗ một chưởng về phía Thiên Nhận Hề .
Kiếm khí cùng bàn tay va chạm, không có chút bất ngờ nào nó bay về hướng Thiên Nhận Hề.
Nàng lập tức di chuyển vị trí nhưng vẫn bị đánh bay ra ngoài, ngã sấp xuống đất làm bụi bay mù mịt.
Ngôn Hoàng vừa định nói chuyện, chỉ thấy Thiên Nhận Hề dùng sức mạnh mẽ xoay người lại tiếp tục công kích hắn.
Hắn nhíu nhíu mày, Thiên Nhận Hề thật sự khơi dậy hứng thú đánh nhau của hắn.
Hắn không ngừng ra quyền, cùng kiếm của Thiên Nhận Hề đụng vào nhau, rất nhanh liền nhận ra dị thường.
Theo lý thuyết, chiến lực nha đầu này hẳn là càng ngày càng yếu, nhưng nàng lại hoàn toàn ngược lại, toàn thân như được tiêm máu gà, mỗi kiếm lại nguy hiểm hơn so với một kiếm.
Hơn nữa kiếm khí của nàng giống như có một cỗ lực lượng kỳ quái ngay cả hắn cũng chưa gặp qua bao giờ.
Bất quá, mỗi người đều có cơ duyên của chính mình dù hắn là sư tôn cũng sẽ không hỏi nhiều.
Hắn hào sảng cười ra tiếng, sau đó hai chân mượn lực, song quyền xuất kích, tấn công gọng kìm đem linh kiếm khống chế trong tay.
Thiên Nhận Hề dùng sức rút kiếm, lại phát hiện linh kiếm gioongd như bị cắm vào trong đá, căn bản không rút ra được.
Mặt nàng trầm xuống, mượn lực của linh kiếm, nàng nâng lên hai chân, hung ác đạp tới Ngôn Hoàng.
Đồng thời, tay phải nàng đột nhiên kết ấn, sau đó vỗ vào bộ ngực hắn.
" Ah?"
Ngôn Hoàng kinh ngạc nhíu nhíu mày, vội vàng buông tay ra, nhưng vẫn là bị chưởng kia vỗ trúng.
Hắn dừng lại công kích, nhìn tiểu nha đầu trước mắt, trong ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.
" Ngươi là kiếm pháp song tu?"
Thiên Nhận Hề khẽ giật mình, cúi đầu nhìn tay phải trong mắt cũng tràn đầy kinh ngạc.
Đối mặt với tình huống vừa rồi, nàng đều không nghĩ gì cả, nhưng trong tiềm thức nàng lại kết thủ ấn, mà thủ ấn kia lại chính là ký tự màu vàng kia.
"Chắc là không phải. "
Nàng ngẩng đầu nhìn về phía Ngôn Hoàng, lắc đầu.
Kiếm tu là chuyển hóa linh lực trong cơ thể trở thành lực lượng của kiếm đạo.
Pháp tu lại là trực tiếp lấy linh lực công kích, bởi vì phương pháp khác biệt, chiêu thức cũng có chỗ khác biệt.
Muốn kiếm pháp song tu, cần phải bỏ ra rất nhiều tinh lực, nếu như không phải là người có ngộ tính cực cao thì sẽ kéo chậm tốc độ tu luyện lại.
Ngộ tính của nàng chỉ có như vậy tất nhiên là không có năng lực kia.
Thế nhưng là, vừa rồi thủ ấn kia đúng là thủ đoạn của pháp tu .
" Ừ, ta nhìn thủ ấn này có chút kỳ quái, hình như đã thấy qua ở đâu đó. "
Ngôn Hoàng nhớ tới thủ ấn mới vừa rồi, luôn cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng thủy chung không nhớ ra được là cái gì.
" Thủ ấn này có uy lực lớn, làm thủ đoạn tập kích cũng không tệ. "
Hắn sờ sờ râu, hài lòng nói.
" Tiếp, tới đây !"
Hắn ngoắc ngoắc tay về phía Thiên Nhận Hề, lại cùng nàng so chiêu lần nữa.
……
" Chậc chậc, sư tôn cũng quá tàn nhẫn đi?"
Thu Nguyệt Bạch thấy Ngôn Hoàng đem sư tỷ đánh bay ra ngoài, bất mãn nhăn lại cái mũi.
Bạch Chử đứng ở bên người nàng, nhìn Thiên Nhận Hề không chớp mắt, khẩn trương siết chặt nắm tay.
" Sư tôn đây là đang huấn luyện sư muội đâu. "
Tô Ngự mỉm cười, xoa xoa đầu Thu Nguyệt Bạch.
Sư muội còn nhỏ như thế, vậy mà sư tôn cũng không nhịn được ra tay rồi, quả thực là phát rồ.
" Nhưng mà, hai người đều đã đánh được nửa tháng ……"
Thu Nguyệt Bạch chu chu miệng, trong lòng đối với sư tôn vô cùng bất mãn.
Sư tôn xác định đây là dạy dỗ sư tỷ, mà không phải là đang ngược đãi nàng sao?