Sau Khi Tu Tiên Mãn Cấp Ta Liền Trọng Sinh.

Chương 59 - Cuối Cùng Xuống Núi

" Bành !"

Thiên Nhận Hề lại bị đánh bay ra ngoài thêm một lần nữa, nằm liệt trên mặt đất.

Linh lực trong cơ thể nàng đã cạn kiệt, hồi linh đan cũng đã tiêu hao hết.

" Dừng ở đây. "

Ngôn Hoàng thu hồi thế công, cười vuốt vuốt râu.

Trải qua đối chiêu trong khoảng thời gian này, hắn dường như đã thấy một cái bồi luyện xuất sắc.

" Sư tỷ, ngươi không sao chứ?"

Ba người Thu Nguyệt Bạch vội vàng chạy lên, đỡ Thiên Nhận Hề dậy.

" Đến, hồi linh đan đây. "

Tô Ngự lấy ra đan dược, đưa cho Thiên Nhận Hề.

"Đa tạ. "

Thiên Nhận Hề nói lời cảm ơn rồi tiếp nhận,sau đó ngửa đầu ăn vào, linh lực của nàng bắt đầu chầm chậm tràn đầy.

Nàng liếc nhìn bộ pháp y rách tung toé cùng vết thương xanh xanh tím tím trên người, khóe miệng hơi cong lên.

Cảm giác được lực lượng tràn đầy cơ thể, thật tốt.

" Sư tỷ ngươi thật lợi hại. "

Thu Nguyệt Bạch mong chờ nhìn Thiên Nhận Hề, trong mắt tràn đầy sùng bái.

Người chưa bao giờ nếm qua gian khổ như nàng, căn bản không thể có được một phần năm sức chịu đựng như sư tỷ.

Nếu để cho nàng cùng sư tôn đánh nhau, nàng đã sớm khóc nhè.

Bạch Chử duỗi ra một cái tay yên lặng nắm lấy góc áo Thiên Nhận Hề, trong lòng cũng thấy khó chịu.

" được rồi được rồi, sư tỷ của ngươi lợi hại, vi sư liền không lợi hại?"

Ngôn Hoàng vỗ vỗ áo bào, liếc qua các đệ tử đang tụ tập cùng một chỗ.

" Sư tôn, rõ ràng là ngươi ỷ thế hiếp người. "

Thu Nguyệt Bạch ghét bỏ liếc hắn một cái, lẩm bẩm nói.

"……"

" Một con nhóc con như ngươi thì biết cái gì?"

" Nhận Hề, ngươi có thể xuống núi. "

Ngôn Hoàng hất lên ống tay áo, hừ lạnh một tiếng, biến mất tại chỗ, chỉ để lại thanh âm quanh quẩn ở bên tai mọi người.

Thiên Nhận Hề thu hồi linh kiếm, cung kính thi lễ về phương hướng mà Ngôn Hoàng biến mất.

Sư tôn giành nhiều thời gian như vậy để giúp nàng củng cố tu vi, tăng thực lực lên, quả thực phí tâm.

" Sư tỷ, ngươi được xuống núi?"

Thu Nguyệt Bạch trong nháy mắt bắt được trọng điểm, đôi mắt phát sáng lên.

Bạch Chử cùng Tô Ngự hai mắt cũng tỏa sáng, mong chờ nhìn nàng, muốn được nàng mang đi cùng.

Nhất là Tô Ngự, hắn đã sắp trúc cơ rồi, nhưng sư tôn không cho hắn xuống núi.

Nói là lấy tính tình của hắn, lần này xuống núi liền về không được, nhất định phải trúc cơ xong mới có thể rời đi.

"Ừm. "

Thiên Nhận Hề lạnh lùng gật đầu, trong lòng lại phòng bị lên.

Nàng tuyệt đối không thể mang mấy cái tên này đi ra ngoài.

" Cái kia... sư tỷ, sáng sớm ngày mai ngươi liền xuống núi sao?"

Thu Nguyệt Bạch tròng mắt xoay tròn chuyển động không ngừng, lên tiếng hỏi.

Thiên Nhận Hề không nói chuyện, chỉ liếc nàng một cái, trực tiếp rời đi đỉnh núi tiền về phòng của mình.

" Hắc hắc ~"

Thu Nguyệt Bạch cùng hai người khác liếc nhau một cái, trao đổi một ánh mắt, sau đó hèn mọn nở nụ cười.

……

" A a a a a a a! Sư tỷ ngươi gạt người!"

Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Thu Nguyệt Bạch nhìn trong phòng đã sớm “người đi nhà trống”, sụp đổ rống to.

Mấy người các nàng trời còn chưa sáng liền chạy tới rồi, vậy mà còn không chặn được người.

" Không nghĩ tới sư tỷ vậy mà cũng sẽ gạt người. "

Thu Nguyệt Bạch quệt miệng, ủy khuất nói lầm bầm.

Nếu không phải sư tỷ ngày bình thường nhìn chính phái như vậy, nàng cũng sẽ không bị che đậy hai mắt ……

" Cái kia …… sư muội hình như không có nói là buổi sáng sẽ đi ?"

Tô Ngự nhớ tới phản ứng của Thiên Nhận Hề ngày hôm qua, hậu tri hậu giác nói.

(Hậu tri hậu giác: là quá trình từ nhận thức đến hiểu xảy ra khá chậm, cre: Cung quảng Hằng, muốn hiểu hơn có thể search)

"……"

Thu Nguyệt Bạch vẻ mặt mộng bức đứng tại chỗ, cả người sắp khóc.( mộng bức: là bị một chuyện gì đó làm kinh ngạc..)

Bạch Chử lạnh mặt, lập tức quay người đi về phòng của mình.

Hắn phải cố gắng tu luyện, tranh thủ sớm ngày xuống núi đi tìm sư tỷ !!!

" Được rồi, lần này bỏ lỡ rồi, lần sau sẽ nói sau đi. "

Tô Ngự ngồi xổm xuống, xoa xoa đầu Thu Nguyệt Bạch an ủi nói.

" Nhưng mà, ta còn chưa đưa Thiên Lôi Tử cho nàng đâu ……"

Bình Luận (0)
Comment