"Hừ!"
Nam tử da hổ thấy có người muốn chạy, lấy trường côn trong tay hất lên, ném tới tên nam tử nốt ruồi kia.
Đồng thời toàn thân hắn rung chuyển, uy thế của Trúc Cơ kỳ khuếch tán ra khắp nơi, trực tiếp chấn bay nam tử áo trắng ra ngoài.
Thế nhưng tiểu nha đầu để cho hắn xem thường nhất lại không bị bất kỳ ảnh hưởng gì, vẫn như cũ nhanh chóng xuất kiếm với hắn.
"Ah?"
Nam tử da hổ giật giật khóe miệng, vươn tay bắt lại linh kiếm đang đâm tới.
Tiểu nha đầu xuất kiếm dù nhanh nhưng uy lực lại quá yếu, không có hai người kia kiềm chế, nàng không là gì cả.
Linh kiếm bị hắn nắm chặt trong tay rồi dùng sức kéo kiếm lại, linh kiếm liền bị rút ra khỏi từ trong tay Thiên Nhận Hề.
Nam tử da hổ khinh thường cười cười.
Chỉ có thực lực như này, vậy mà còn dám một mình vào nam ra bắc?
Quả nhiên là người không biết thì không sợ.
Thiên Nhận Hề là cố ý buông lỏng tay ra, mục đích là làm tê liệt đối thủ, sau đó đột nhiên quét tới một chân.
Đối phương là tu sĩ, tu vi dù không cao, lại xảo trá hơn so với yêu thú, đồng thời thủ đoạn phòng ngự cũng nhiều hơn.
Nếu là không tháo phòng bị của hắn xuống thì sẽ rất khó để bắt lấy hắn.
"Ah!"
Nam tử da hổ không khỏi bật cười khi thấy Thiên Nhận Hề không biết tự lượng sức mình, lại còn muốn cùng hắn so sức mạnh quyền cước.
Hắn lắc lắc cơ ngực, hai chân vẫn luôn đứng ở trên mặt đất, sau đó biếng nhác đưa tay đánh về phía Thiên Nhận Hề.
"Két!"
Một lực rất lớn đụng vào hai chân của hắn, xương cốt phát ra tiếng vang nứt gãy, làm hắn không khỏi quỳ xuống trên mặt đất, hai tay còn duy trì tư thế đánh ra.
Hết thảy biến cố phát sinh trong nháy mắt, làm hắn không kịp hồi thần.
Nhưng Thiên Nhận Hề không dừng lại, nàng lại tung ra một cước đạp xuống đầu của hắn.
"Bành!"
Nam tử da hổ bị đá té ngã xuống đất, hai tay vội vàng kết ấn, lại bị công kích của Thiên Nhận Hề đánh gãy.
Chân của nàng tốc độ cực nhanh, mỗi một chân đều nhắm ngay đầu cùng đan điền của hắn.
"Cái này......"
Nam tử áo trắng có chút xấu hổ cùng sợ hãi đứng ở một bên, cũng không biết có nên đi lên hỗ trợ hay không.
Tốc độ của tiểu cô nương kia đã nhanh đến nỗi chỉ có thể nhìn thấy tàn ảnh, mà nam tử da hổ giống như là tảng đá ở dưới chân nàng, tùy ý bị nàng chà đạp.
"Aaa!"
"Dừng tay!"
"Lão tử liều mạng với ngươi!"
"Aaaa!"
Ngay từ lúc đầu nam tử da hổ còn thấy kinh ngạc và tức giận nhưng dần dần hắn lại chuyển thành sợ hãi.
Thương thế trong cơ thể hắn càng ngày càng nặng, mỗi một lần muốn vận khí, đều sẽ bị Thiên Nhận Hề đánh gãy, căn bản không có cách nào đánh trả.
Hắn lúc này hối hận muốn chết, lẽ ra ngay từ đầu hắn không nên khinh địch!
Nam tử nốt ruồi bị cảnh tượng bạo lực trước mắt dọa cho liên tiếp lùi về phía sau.
Hắn cẩn thận nhìn Thiên Nhận Hề một cái, thấy nàng lúc này không rảnh quản hắn, vội vàng chạy ra ngoài làng.
"Tỷ tỷ, ngươi không nên đánh Diệp bá bá...... Ô ô......"
Gương mặt huyết sắc không ngừng đi theo chuyển động của hai người, lớn tiếng kêu khóc.
Không có nam tử da hổ điều khiển, nó giờ phút này chính là một bé con, không có chút chiến lực nào, chỉ có thể sốt ruột hô to.
"Ô ô ô......"
Thiên Nhận Hề nghe được thanh âm bên tai, không kiên nhẫn ngẩng đầu nhìn anh linh một cái, sau đó tay phải kết ấn, một ký hiệu màu đen kỳ quái xuất hiện, công kích về phía nó.
"A!"
Gương mặt huyết sắc kia cảm nhận được nguy hiểm, sợ hãi hét ầm lên, liều mạng chui vào bên trong ngôi mộ.
"Tiểu Nha Nhi!"
Nam tử da hổ nghe được thanh âm của anh linh, trong lòng đau xót mãnh liệt, oán hận trừng mắt Thiên Nhận Hề.
Thiên Nhận Hề lại chỉ nhàn nhạt nhìn hắn, sau đó đạp một cước xuống đan điền của hắn.
"Phốc!"
Linh khí phòng ngự của nam tử da hổ cuối cùng cũng bị hủy hoại, đan điền của hắn bị một cước đạp nát, phun ra một ngụm máu tươi.