Thiên Nhận Hề lạnh lùng nhìn phụ nhân trên giường, nắm chặt kiếm.
Nàng có chút không hiểu, vì cái gọi là tình yêu mà rơi xuống tình cảnh như vậy, có đáng giá sao?
Cho dù nam nhân kia đã sớm có niềm vui mới thế mà nàng vẫn muốn liều mạng sinh ra con của hắn?
Loại cảm tình này, nàng không hiểu.
"Oa ~ Oa ~"
Một bé con cả người toàn là máu cuối cùng cũng ra đời.
Phụ nhân khó nhọc ngẩng đầu, nhìn qua hài tử ở chân giường, lộ ra một nụ cười từ ái, sau đó cơ thể nàng ngã xuống, mãi mãi cũng không tỉnh lại nữa.
"Oa ~ Oa ~"
Bé con nhắm mắt lại, khe khẽ khóc, đôi tay nho nhỏ theo bản năng nắm chặt phụ nhân.
Lúc này, nàng còn không có biết, nàng đã mất đi mẫu thân yêu thương nàng vĩnh viễn.
Đợi đến lúc có người phát hiện ra nàng, bé con đã không khóc nổi nữa.
Nàng bị lão bà tử kia ôm trở về.
Nhưng cuộc sống tốt đẹp cũng không có rơi xuống trên người nàng.
Bởi vì là nữ hài nhi, bé con bị người trong nhà chán ghét mà vứ t bỏ, thường xuyên bữa no bữa đói.
Về sau trong một ngày nào đó, nàng bị mấy đứa hài tử choai choai trong nhà ôm ra ngoài đi chơi, rớt vào trong khe nước.
Đêm đó, nàng liền sốt cao.
"Trong nhà không có tiền, có thể sống hay không đều xem mệnh đi!"
Lão bà tử mặt vô biểu tình nhìn bé con, sau đó dùng vải khẽ quấn nàng lại, vứt nàng vào trong chuồng bò.
Oa ~"
"Oa ~"
Bé con khó chịu kêu khóc.
Thiên Nhận Hề đứng trước chuồng bò, trơ mắt nhìn bé con đã mất đi sinh cơ.
Bé con mà nữ nhân kia cho dù liều mạng cũng muốn sinh ra tới, chết yểu.
Nàng ngước mắt nhìn qua cánh cửa bị đóng kia, nộ khí trong lòng ẩn ẩn dâng lên.
Nàng rút linh kiếm ra, chém một kiếm thẳng vào đại môn.
Sau một khắc, huyễn cảnh ầm ầm sụp đổ, Thiên Nhận Hề lại trở về trong hiện thực.
Gương mặt đầy máu biến thành bộ dáng nguyên bản của bé con, khẩn cầu nhìn Thiên Nhận Hề.
"Đạo hữu, không bằng...... Không bằng thả bọn hắn đi."
Nam tử áo trắng cùng nam tử áo xám cũng trải qua huyễn cảnh này, trong lòng khó chịu hoảng hốt, ánh mắt nhìn về phía anh linh tràn đầy đồng tình.
"Nàng cũng là người đáng thương......"
"Tỷ tỷ, van cầu ngươi thả chúng ta đi, thả chúng ta đi!"
Anh linh cũng rưng rưng nước mắt cầu khẩn Thiên Nhận Hề, nhìn qua trông vô cùng đáng thương.
Thiên Nhận Hề chỉ lạnh lùng nhìn nàng, khẽ mở bờ môi.
"Ngươi đã sớm giết người nhà kia, đại thù đã báo, vì sao còn không rời đi?"
"Những thôn dân vô tội, những tu sĩ đi ngang qua này , đâu có khúc mắc gì với ngươi?"
"Ngươi đáng thương, bọn hắn liền không đáng thương sao?"
Thiên Nhận Hề nhìn anh linh đang cứng đờ, khóe miệng nhếch lên mọt cách mỉa mai.
Người nhà tổn thương nàng, nàng báo thù không sai.
Nhưng là, đáng thương cũng không phải là cái cớ để nàng có thể tổn thương người khác.
Nàng đã sớm không phải bé con đáng thương kia, mà nàng là anh linh oán khí trùng thiên.
Nếu là tha cho nàng, sẽ càng ngày càng có nhiều người chết đi.
Anh linh thấy khổ nhục kế của mình bị vạch trần, ánh mắt hung ác, sau đó há to mồm bổ nhào qua Thiên Nhận Hề.
Đã không thể sống nổi, vậy liền đồng quy vu tận đi!
Thiên Nhận Hề ánh mắt lạnh lẽo,ngay thời điểm anh linh sắp tới gần, đột nhiên xuất kiếm.
Một đạo kiếm khí thuộc tính Hỏa phát ra, một kiếm xuyên thủng qua người anh linh, đồng thời mang theo anh linh công tới nam tử da hổ đang nằm trên đất.
Nam tử da hổ tự biết sống không được, cũng không giãy dụa nữa, mặc cho kiếm khí phá vỡ yết hầu.
Hắn ngã trên mặt đất, cực kì không cam lòng nhìn qua nơi xa, chậm rãi đã mất đi sinh cơ.
Trong mơ hồ, hắn giống như gặp được phụ nhân đã từng đã cứu hắn một mạng kia.
Đó là một người vô cùng thiện lương.
Đáng tiếc, số mệnh của nàng không tốt.