Sau Khi Xuyên Đến Hiện Đại, Nhóc Sử Quan Nổi Tiếng Showbiz

Chương 80

Bởi vì quan hệ hợp tác ngày xưa, Tiêu Sách muốn vào Cục Văn vật cũng không phải việc gì khó, nhưng đi vào thẳng di chỉ gì đó, đối với anh mà nói lại cũng thật sự là lần đầu tiên.

Theo lý mà nói, đây hẳn xem như trải nghiệm hơi mới lạ, nhưng mà khi Tiêu Sách thật sự tiến vào khu vực hoàng lăng, cảnh tượng lọt vào trong tầm mắt chỉ cảm thấy quen thuộc.

Anh vô thức đứng ngơ ở đó hồi lâu, mãi đến khi bả vai bỗng bị người vỗ nhẹ một cái: “Hey, đứng ngơ ở đây làm gì?”

Là Tống Dư Bạch.

“Không có gì.” Tiêu Sách chợt hoàn hồn theo thói quen mỉm cười với bạn tốt, rồi giây tiếp theo sau đó, anh liền thấy Tống Dư Bạch nhướng mày.

Từ sau gameshow lần trước, hai người họ thật ra cũng đã lâu rồi không gặp, miễn cưỡng cũng có thể gọi một câu cửu biệt gặp lại, mà dáng vẻ hiện tại của Tống Dư Bạch…

“Ồ, cậu đây là, bị đào rỗng xong lại hồi quang phản chiếu?”

Tống Dư Bạch: “… Nếu mà cậu dám nói thêm một câu nữa, cũng đừng trách tôi gửi video cậu uống say phát điên ôm gốc cây không buông tay cho Tiểu Nhạc:).”

Đánh thẳng điểm yếu một cách chuẩn xác.

Họ Tiêu nào đó bị một kích mất mạng nhanh chóng thức thời làm thủ thế câm miệng, an tĩnh đi theo Tống Dư Bạch vào trong di chỉ. Nhưng lúc đi đến ngã rẽ nào đó, không hiểu sao rẽ sang con đường khác với Tống Dư Bạch.

“Lão Tiêu, đừng đi lung tung.” Tống Dư Bạch vội vàng gọi anh lại, cuối cùng, trong lòng lại không khỏi cảm thấy kỳ lạ: “Hôm nay cậu bị sao thế? Sao cảm thấy có vẻ thất thần.”

“Không có gì.” Tiêu Sách rút chân về như không có việc gì: “Đúng rồi, Yến Bình đâu?”

Tống Dư Bạch bị dời đi lực chú ý lập tức đưa qua một ánh mắt “Quả nhiên như thế”.

“Đây còn không phải là sắp đi tìm cậu ấy à? Cậu đồ thấy sắc quên nghĩa. Thật sự muốn nhanh chóng gặp người ta thì theo sát tôi đừng chạy lung tung, nơi này quanh co ly kỳ khúc chiết thật sự, còn không có tín hiệu, lỡ đâu lạc đường bên trong, vậy sẽ không phải cậu đi tìm Tiểu Nhạc nữa, mà là Tiểu Nhạc tới vớt cậu.”

Đến lúc đó một đám người cầm loa hô vang tên Tiêu Sách, tìm người khắp nơi trong hoàng lăng gì đó…

Chỉ nghĩ đến cảnh tượng như thế, Tống Dư Bạch đã hơi không khỏi muốn cười.

“Tôi hẳn sẽ không lạc đường ở đây.”

“Hửm? Cậu nói gì?”

Tiêu Sách nói rất khẽ, Tống Dư Bạch cố gắng nín cười không thể nghe thấy. Mà anh cũng không lặp lại nữa, chỉ lắc đầu, nói: “Không có gì, đi thôi.”

Sự kì lạ trong lòng càng thêm rõ ràng, nhưng Tống Dư Bạch từ trước đến nay là một người có trực giác rất chuẩn, mà hiện tại, trực giác nói cho hắn đừng hỏi nhiều.

Chỉ là khi xoay người, trong lòng vẫn không khỏi lẩm bẩm một câu: Sao người nào cũng vậy thế.

Nhạc Yến Bình cũng vậy, Tiêu Sách cũng thế. Khoan, hay đây là cái gọi là tướng chồng chồng?

Tống Dư Bạch cảm thấy mình hình như phát hiện chân tướng.

Người trưởng thành chính là sẽ tự mình đút cơm chó cho mình như vậy.

Tống Dư Bạch một đường ăn một đường dẫn người rẽ trái rẽ phải qua vô số chỗ rẽ trong ánh mắt vô số lần muốn nói lại thôi của Tiêu Sách, mới rốt cuộc tới gian mộ thất kia.

Bích họa trải qua năm tháng không chịu được ánh sáng mạnh, do đó, vì để bảo đảm sẽ không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào, trong khoảng thời gian này Nhạc Yến Bình gần như vẫn luôn đều ở lại đây.

Sao chép, sắp xếp lại, phiên dịch… rất nhiều lúc vừa làm là cả ngày, trạng thái cuồng công việc này, mỗi lần đến cả Tống Dư Bạch cũng tự than thở không bằng.

Mà hôm nay cũng giống vậy.

Nhạc Yến Bình người đã hoàn toàn đắm mình vào trong những mật văn đó, còn muốn yên tĩnh hơn bình thường rất nhiều.

Cậu ngồi xếp bằng trên vải chống thấm giữa mộ thất, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn bích họa một cái, rồi lại cúi đầu viết vẽ trên sổ. Cho dù Tiêu Sách và Tống Dư Bạch vẫn không cố tình thả nhẹ bước chân, cậu cũng hoàn toàn không nhận thấy hai người đến gần.

Mãi đến khi Tống Dư Bạch khẽ gọi ra tiếng, đứa nhỏ mới hậu tri hậu giác quay đầu, sau khi thấy rõ người phía sau Tống Dư Bạch thì ngơ ngẩn gọi một tiếng:

“Tiêu Sách.”

Gầy rồi. Tiêu Sách nghĩ.

Tống Dư Bạch bên cạnh đã đặc biệt tự giác lui ra ngoài. Tiêu Sách liền cất bước qua đó vươn tay nhẹ nhàng xoa xoa đầu lông xù xù của đứa nhỏ, sau đó học theo cậu ngồi xếp bằng bên cạnh cậu, cùng cậu cùng ngẩng đầu nhìn về bích họa trước mặt.

Không ai nói gì.

Bởi vì khi Tiêu Sách đi vào nơi này, những gì Nhạc Yến Bình muốn cho anh xem cũng đã lọt vào mắt anh.

Anh biết những ký tự ấy.

Chúng nó viết về cuộc đời Tiêu Quý Uyên, cuộc đời bị người che giấu mà không ai biết ấy.

Tiêu Sách chưa từng nói với Nhạc Yến Bình, có lẽ là vì vị đế vương ngàn năm trước kia cũng không cam lòng cứ như vậy rời đi, cho nên cho đến nay ký ức Tiêu Quý Uyên để lại cho anh, đều là phủ một lớp sa.

Bởi vậy cho dù nhớ rõ, anh cũng chưa bao giờ đồng cảm như bản thân mình cũng bị.

Nhưng mà giờ phút này, những văn tự do sử quan ghi lại ấy đã đẩy tầng sa mông lung này ra. Khi Tiêu Sách xem từng chữ một, những quá khứ đó bỗng nhiên trở nên nặng tựa ngàn quân bắt đầu từ khoảnh khắc nào đó.

Hồi lâu, anh mới gian nan tìm về giọng nói mình: “Chiêu Chiêu, em…”

“Em suy nghĩ gì lúc nhìn thấy những thứ này?”

Dứt lời, Nhạc Yến Bình liền dựa lên vai anh, giống như đã tìm được chỗ dựa rồi, nhẹ giọng nói: “Lúc đầu, thật sự suy nghĩ rất nhiều.”

Phẫn nộ, bi thương, khó hiểu…

Đủ loại cảm xúc mãnh liệt hiếm có đồng loạt ùa đến, khiến Nhạc Yến Bình vốn hướng nội trong lúc nhất thời lại có chút không biết làm sao.

Vì thế tất thảy, cuối cùng đều biến thành mê mang.

“Em thật ra không hận bà ấy.” Nhạc Yến Bình rũ mắt nhìn ghi chép chi chít trên sổ của mình. Cậu đã hoàn thành hơn phân nửa công việc, mà càng viết, thì trong lòng càng bình tĩnh.

Hiền Thuần Hiền Thuần, bà vốn dĩ thật sự là người tốt.

Nhạc Yến Bình đến nay còn nhớ rõ cái ôm khi mới gặp bà. Rất dịu dàng, khiến người ta rất dễ sinh lòng gần gũi.

Thế cho nên dẫu cho sau này bà tặng một phần “quà” khiến cậu gặp ác mộng liên tục, nhưng đối với Hoàng hậu mà nói, cũng đã có thể nói là nhân từ.

Lại sau này, bà tặng cậu một ly rượu độc, bởi vì Tiêu Quý Uyên không thể là một kẻ đoạn tụ hoang đường.

Nhạc Yến Bình tuy không rõ đoạn tụ đến tột cùng hoang đường ở đâu, nhưng ở triều Tấn, câu nói này cũng không sai.

Cậu cũng không vì mình mà oán bà, nhưng bà lại rất có lỗi với người trong thiên hạ.

“Tiêu Sách, em đã từng nói với anh, Tạ Chiết Y có hơi giống một người em biết trước đây. Em thật ra vẫn luôn cảm thấy cậu ta rất giống bà ấy.”

Ngày thường nhìn dịu dàng săn sóc, hiểu lòng người, nhưng mà nếu chạm đến ích lợi của bản thân, vậy thì họ cũng phải diệt trừ đối phương bất chấp thủ đoạn.

Giống như một con rắn độc ẩn nấp trong bụi cỏ, nhìn không thấy được, nhưng lại dễ tổn thương người nhất.

Thậm chí, Hiền Thuần còn muốn đáng sợ hơn Tạ Chiết Y.

Ít nhất Tạ Chiết Y là vì chính mình, mà Hiền Thuần… bà rõ ràng làm chuyện sai tày trời như vậy, lại còn muốn quy kết tất thảy lý do thành vì tốt cho Tiêu Quý Uyên.

Bà khiến người biết chuyện bị mất mạng, khiến người đặt bút nơm nớp lo sợ. Cuối cùng, không còn người nào dám viết về Tiêu Quý Uyên.

Khiến công tích cùng với những sai lầm đó của con mình bị xóa sổ hết, cả đời làm lụng vất vả lại chẳng để lại được đôi câu vài lời, bà thế mà cảm thấy, như vậy là vì tốt cho Tiêu Quý Uyên.

Nhạc Yến Bình không còn nói tiếp, cậu vùi đầu vào hõm vai Tiêu Sách, cuối cùng rủ rỉ nói một câu: “Em ghét bà ấy.”

Nhạc Yến Bình rất ít nói lời như vậy, nhưng hiện tại, cậu nói cậu ghét bà ấy.

Bởi vì Tiêu Quý Uyên, bởi vì những tánh mạng bị mai một ấy, bởi vì những chân tướng bị chôn vùi ấy.

Cậu thật sự rất buồn. Lúc ý thức được điều này, Tiêu Sách không khỏi ôm chặt Nhạc Yến Bình.

Chỉ là khi anh nhìn huyết thư đầy tường, nỗi đau đớn trong lòng lại khiến anh không thể nói nên lời.

Nếu hiện tại đứng nơi đây là Tiêu Quý Uyên, hắn sẽ có cảm giác gì?

Trong lòng Tiêu Sách thật ra đã mơ hồ có đáp án, bởi vì anh bỗng nhớ đến mẹ của mình.

Bà không phải cũng như vậy sao? Dùng danh nghĩa yêu chế tạo ra nhà giam, nhốt đứa con mình bên cạnh, cuối cùng lại nói với nó:

A Sách, mẹ làm tất cả những điều này đều là vì tốt cho con.

Tiêu Sách không muốn tốt như vậy, Tiêu Quý Uyên cũng không muốn.

Đáng tiếc rất nhiều thứ trên đời này, cũng không phải bạn không muốn, là có thể không cần.

Nhưng may mắn, những thứ vốn hẳn nên được lưu lại, cuối cùng chung quy vẫn giữ lại.

Chúng nó chịu đựng thời gian ngàn năm mới có được cơ hội tái hiện nhân gian. Vì thế những chân tướng đau khổ bị chôn giấu trong bóng đêm ấy, cuối cùng được đưa trở lại dưới ánh mặt trời.

Khi thời điểm đó đến, sẽ tự có người bình phán thị phi đúng sai.

Nhạc Yến Bình một lần nữa cầm lấy bút, mà Tiêu Sách bầu bạn bên cạnh cậu, lẳng lặng nhìn năm tháng chảy dài dưới ngòi bút của cậu.

[Mùa xuân năm Càn An bốn mươi, Càn An đế mất vì bệnh, Thái tử Tiêu Quý Uyên nhận di chiếu kế vị, năm hai mươi hai, sửa niên hiệu Cảnh Thừa.]

[Mùa thu năm thứ nhất, Đột Quyết nhân lúc loạn phản, đế phái tướng quân Vệ Dung đi đánh dẹp…]

[Năm thứ ba, gian lận xảy ra, sĩ tộc che trời, dân thường cùng đường. Đế giận bừng bừng, thanh trừng sĩ tộc, trừng trị môn phiệt, khôi phục khoa cử, chính trực sáng suốt. Sĩ thần tướng lĩnh, dùng người theo tài…]

......

[Năm thứ sáu, triều chính yên ổn, mà hậu cung không người, quần thần dâng tấu, đế từ chối, Thái Hậu khuyên mà không có kết quả.]

......

[Năm thứ tám, đế đến chùa Tướng Quốc cầu phúc một tuần, tìm thuật hồi sinh trở về. Phương sĩ nghe tiếng mà hành động, mê hoặc lòng người, bị đế cho giết.]

[Năm thứ mười… quần thần lại dâng tấu xin lập hậu nạp phi, đế đẩy từ chối, nhận con của họ hàng tông thất cất dưới gối, lập làm Thái tử, dốc lòng dạy dỗ… có đồn đãi nói đế thích Long Dương, mà người yêu đã qua đời, đế cười và phớt lờ.]

[Năm thứ mười một… Thái Hậu tự vào chùa Tướng Quốc thanh tu, không có đại sự thì không ra ngoài… việc đế thích Long Dương lan truyền rộng rãi, quan ngôn buộc tội không ngừng. Có người biết chuyện dùng thiếu niên dung mạo nhu mì xinh đẹp để hiến dâng, đế giết, đuổi hết những người được dâng hiến.]

[Quân có nơi yêu, quân có chốn nhớ, nhớ mãi không nguôi.]

......

[Năm thứ mười lăm, Cam Châu lũ lụt, triều đình phân phát lương thực cứu trợ, 300 thạch thóc lúa ngũ cốc đến đất Cam mười chẳng còn một, hai. Ngày kế danh sách tham quan ô lại thông báo khắp thiên hạ, đế phái Thái tử cải trang điều tra ngầm, trả lương thực lại cho dân… vào đông, đế thân nhiễm phong hàn, mấy tháng mới khỏi.]

[Năm thứ hai mươi, đế lâm bệnh tật, nhưng chưa từng lơ là việc nước. Hung Nô xôn xao, cử tướng quân Vệ An đi đánh dẹp… đôi khi xuất thần, thường nhớ người xưa.]

......

[Năm thứ hai mươi hai, bá tánh an cư, không nhặt của rơi trên đường đêm không cần đóng cửa, quốc thái dân an thịnh thế an khang. Quân vương nhân từ mà Thái tử hiền đức.]

[Năm thứ hai mươi tư, đế băng hà trong cung, năm bốn mươi sáu…]

[Đây là lịch sử cơ bản của Cảnh Thừa đế, Thái sử lệnh Phùng Tư Nguyên và hơn mười ký sử khác ghi chép lại.

Thái hoàng Thái hậu Hiền Thuần nhốt chúng ta trong lăng, hòng muốn bỏ đói đến chết, may được Trì tướng quân và Trương Tề Thắng Trương công công giúp đỡ, được ghi chép tại đây…

Trì tướng quân Trì Dư Tuyết, hiện tên Vệ An, tuy là con gái của tội thần, lại có chí trung lương. Lấy thân phòng giữ biên cương, vì nước vì nhà. Tội của bậc cha chú vạ đến con cái, nhưng lại gánh gánh nặng đất nước với thân phụ nữ, Phùng mỗ cảm tạ.]

[Chúng ta sinh ra làm người thường, đã không có tài trị thế, cũng không sức bình loạn. Nhưng đã là sử quan, thì không dám vi phạm trách nhiệm của mình.

Đặt bút thành chữ, tuyệt không vọng ngôn.]

[Nguyện trời phù hộ Đại Tấn ta! Năm tháng vinh quang, thiên hạ thái bình!]

Đêm đó, Tiêu Sách một lần nữa mơ thấy Tiêu Quý Uyên.

Vẫn là khoảng không mờ mịt ấy, chỉ là lần này, trong đó nhiều thêm những huyết thư trôi nổi trong hư không.

Tiêu Quý Uyên chỉ đứng bên đó lẳng lặng nhìn, mãi đến khi Tiêu Sách đến gần, hắn mới quay đầu nhìn về phía anh.

[Ngươi ổn không?] Tiêu Sách hỏi.

Tiêu Quý Uyên nghe tiếng cười rộ lên.

[Câu hỏi thật kì lạ.] Hắn nói: [Ngươi chẳng lẽ còn chưa chấp nhận à? Sự thật chúng ta thật ra là một người.]

Tiêu Sách hờ hững nhìn hắn: [Vì sao phải chấp nhận, là một người với ngươi chẳng lẽ là chuyện tốt gì sao?]

Tiêu Quý Uyên không phản bác nữa, hắn chỉ một lần nữa nhìn về bài công văn ấy, sau khi lặng im thật lâu thì nhẹ giọng mà mờ mịt nói:

[Lúc ta biết bà ấy giết em ấy bằng độc, so với hận, thật ra tuyệt vọng càng nhiều hơn.]

Người mẹ hắn tôn kính độc giết người hắn yêu thương.

Đến sau này, Tiêu Quý Uyên đã không biết mình sống qua những năm tháng còn lại đó thế nào. Hắn chỉ cảm thấy rất đau khổ, mà đau khổ đến ấy là chết lặng.

Nhưng có lẽ chính vì như thế, lúc này nhìn thấy những công văn này, lúc biết những chân tướng này, hắn lại hoàn toàn không có cảm giác gì.

Không buồn cũng chẳng hận.

Hắn rõ ràng còn sẽ buồn thương vì nhóm sử quan, song không cách nào sinh ra một phần cảm tình với mẹ của mình, đến cuối cùng cũng cũng chỉ còn một câu:

Cứ như vậy đi.

Tựa như một người đứng xem vậy, mang theo sự bình tĩnh tên là chuyện không liên quan đến mình.

Sau đó, Tiêu Quý Uyên đã nghĩ thông suốt một số việc.

Những mỹ danh hiền quân gì đó, Hiền Thuần thật ra căn bản không để ý như vậy, điều bà không thể chấp nhận, thật ra chỉ là sự tình không phát triển như những gì bà hy vọng.

[Đáng tiếc, thế gian này nào có nhiều điều như nguyện đến thế. Ở trong mắt bà ấy, ta hẳn xem như một sản phẩm thất bại mà bà ấy tạo ra, mà con người ấy à, chính là rất thích che giấu thất bại của mình.]

Cho nên, bà ấy giấu tất thảy mọi thứ về hắn.

Như vậy ngẫm lại, cùng Tiêu Quý Uyên hắn là cùng một người gì đó, hình như quả thật không phải một chuyện tốt gì.

Nghĩ vậy, Tiêu Quý Uyên khẽ thở dài một tiếng, sau đó hắn không còn nói chuyện, mãi đến khi hư vô trước mắt sắp tận, thân hình hắn dần tiêu tán.

Vào một khắc cuối cùng trước khi biến mất, Tiêu Sách nghe thấy hắn nói:

[Về sau, ta chắc cũng sẽ không xuất hiện lại nữa.]

[Ta hình như không có gì để chúc ngươi, nhưng nếu cùng ta là cùng một người không phải chuyện tốt gì… vậy, chúc ngươi mãi mãi đều không cần biến thành ta vậy.]

[Tạm biệt, Tiêu Sách.]

Anh cứ như vậy nhìn Tiêu Quý Uyên hoàn toàn tiêu tán, vào một khắc cuối cùng, khóe môi người kia thậm chí còn mang theo nụ cười như có như không.

Sau đó tại lúc sắp tỉnh lại, trong lòng Tiêu Sách bỗng dâng lên một nỗi buồn đau tê tái.

Bên tai tựa như có ai cười khẽ một tiếng, Tiêu Sách nghe thấy hắn nói:

Đáng tiếc, trên đời này nào có nhiều điều như nguyện đến thế.

Anh cứ như vậy tỉnh.

Lại như một lần nữa sống qua rất nhiều năm.

Bình Luận (0)
Comment