Ngày 15 tháng 12, đại cát, mọi việc đều hợp.
Đây là ngày lành tháng tốt mà Lữ Thừa Tiên đã tìm đại sư tính được trước hơn nửa năm, mà <Cảnh Thừa phú> hắn đã dày công chuẩn bị hơn nửa năm đã dự kiến sẽ chính thức khởi quay vào ngày này.
Mà không thể không nói, tên đại sư đó quả thật rất có tài. Lữ Thừa Tiên một giấc ngủ dậy, đã phát hiện bầu trời âm u hơn nửa tháng đột nhiên vạn dặm không mây trong ngày này, chỉ nhìn thôi đã khiến cho người ta cảm thấy tâm trạng thoải mái.
Xem ra lần sau cần phải quyên thêm chút tiền công đức nữa, hành thiện tích đức hành thiện tích đức. Lữ Thừa Tiên vừa ngâm nga hát vừa nghĩ, lấy điện thoại ra lại nhìn một chuyến trang chủ tài khoản của Tiêu Sách và Nhạc Yến Bình.
Bài viết cố định trên top vẫn là hai bài ban đầu kia, hai người kia giống như cùng bốc hơi khỏi nhân gian vậy, trong khoảng thời gian này tới nay không có tí động tĩnh nào nữa.
Hiện tại ngẫm lại, nỗi sợ đầu sợ đuôi kiêng kỵ ban đầu ấy của mình thật đúng là có hơi uổng công. Nhạc Yến Bình không cần nhắc đến, một kẻ hết thời không có bối cảnh gì mà thôi, giỏi nhất cũng chỉ là có quan hệ tốt với Tiêu Sách. Đáng tiếc, Tiêu Sách cố tình là kẻ phản nghịch.
Mà tựa như Tề Minh nói vậy, một kẻ bị trong nhà từ bỏ lại có thể tạo thành uy hiếp gì đâu? Cho nên...
Lữ Thừa Tiên nhìn khu bình luận một mảnh lộn xộn của Nhạc Yến Bình mà có phần hơi tiếc nuối.
Sao lại không muốn thức thời một chút chứ? Một hai phải làm cho khó coi như vậy, thật là không mỹ học chút nào.
Tuy rằng, hắn cũng không lỗ là được.
Màn lật bàn này của Nhạc Yến Bình khiến Lữ Thừa Tiên bán mạnh một đợt kể lể, không chỉ cọ được độ hot của Phong Vân, còn kiếm lời một đám fans thiện cảm, thế nên hiện giờ độ hot của <Cảnh Thừa phú> sớm đã vượt xa mong muốn của hắn.
Nếu cứ phải nói, có lẽ cũng chỉ có “ăn” không được thịt Nhạc Yến Bình này nên hơi có chút tiếc nuối đi. Nhưng không ảnh hưởng toàn cục, dù sao Lữ Thừa Tiên vẫn thích kiếm tiền hơn.
Sau khi lướt thêm một vòng đề tài về <Cảnh Thừa phú>, Lữ Thừa Tiên mới vừa lòng cất điện thoại, đứng dậy đi tham gia nghi thức khởi động máy mình đã dốc lòng chuẩn bị. Vừa đi được vài bước hắn bỗng nhớ tới một chuyện quan trọng, nghiêng đầu hỏi trợ lý bên cạnh:
“Sếp Lý còn chưa tới à?”
Trợ lý cúi đầu: “Thư ký sếp Lý vừa mới gọi điện đến nói, trong công ty lâm thời có chút việc gấp, có lẽ không thể đến đúng giờ. Đạo diễn Lữ, phải đợi ạ?”
Lữ Thừa Tiên xua xua tay: “Không được, bắt đầu luôn đi.” Dù sao chờ nữa sẽ bỏ lỡ giờ tốt, vậy sẽ không tốt.
Hắn khí phách hăng hái đi về phía hội trường, hoàn toàn không biết giờ phút này sếp Lý đang nhìn văn kiện trong email công ty gấp đến độ sứt đầu mẻ trán.
Đây là được một tài khoản nặc danh gửi đến vào sáng hôm nay, bên trong là báo cáo tài chính của công ty họ trong quý này — trong đó có mấy số liệu bị cố ý in đậm tô đỏ, mà nói trùng hợp cũng trùng hợp, chúng nó đều vừa lúc là con số phòng tài chính từng “sửa đổi”.
Một câu cũng không có, nhưng ý uy hiếp trong đó quả thực lại rất rõ ràng.
“Rốt cuộc là sao, không phải ông nói tuyệt đối không có vấn đề hả? Sao đã bị người điều tra ra?!”
“Ông hỏi tôi tôi đi hỏi ai đây,” Sắc mặt đối tác giờ phút này cũng đã đen đến cùng cực: “Được rồi, trước đừng rối rắm mấy việc này, giờ quan trọng là phải giải quyết vấn đề sổ sách trước, một khoản số lượng không khớp lớn như vậy, đây nếu như bị vạch trần, đó mới thật sự phiền phức lớn.”
“Tôi biết, nhưng mà... f.uc.k! Mẹ nó rốt cuộc thằng nhãi ranh nào đang ngáng chân ông đây! Hắn tốt nhất cầu nguyện đừng để cho tôi bắt được, nếu không...”
......
“Hắt xì!”
Lê Thừa Phong chợt hắt hơi một cái yên lặng nắm thật chặt áo lông vũ trên người, nghiêng đầu nhìn về phía “chủ mưu” đang nhắm mắt nghỉ ngơi trên ghế sau xe: “Lão Tiêu à, cậu xác định như vậy hiệu quả?”
Tiêu Sách lười biếng nâng mí mắt, không đáp mà hỏi một câu: “Cậu cảm thấy, ai là kẻ dễ bị vứt bỏ nhất khi gặp phải nguy cơ?”
Lê Thừa Phong: “Ặc, kẻ không có giá trị nhất?”
Suy cho cùng không có giá trị thì có nghĩa không cần thiết giữ lại. Anh ấy nghĩ.
Nhưng mà, Tiêu Sách lại nở nụ cười: “Vậy cậu cảm thấy túi mua sắm trong ngăn kéo tủ thứ ba trong phòng bếp nhà cậu có giá trị cao không?”
Hay thích trữ túi mua sắm - Lê Thừa Phong:…
“Không cao đúng không, nhưng cậu căn bản sẽ không vô cớ nghĩ đến việc vứt bỏ chúng. Không có giá trị quả thật dễ bị vứt bỏ, nhưng không có giá trị nhất, cũng không có nghĩa là thích hợp nhất.”
Lê Thừa Phong như suy tư gì: “Lữ Thừa Tiên là thích hợp nhất?”
“Hiện tại còn chưa phải.” Tiêu Sách đầu ngón tay khẽ gõ gõ tay vịn: “Nhưng chúng ta có thể cho hắn biến thành thích hợp nhất.”
Mà hiện tại, nguy cơ đã có.
Xét từ góc độ nào đó, Lữ Thừa Tiên quả thật là người rất thông minh cẩn thận. Rõ ràng chuyện nát một đống lại có thể lau đuôi sạch sẽ, hắn có thể nói là khá có bản lĩnh trong khía cạnh này.
Cho nên, cho dù cùng là cá mè một lứa, Lữ Thừa Tiên cũng là một tên rất khó quật ngã trong đó.
Chân tướng ít ỏi thôi không đủ, dư luận lo lắng suông cũng không đủ. Nếu muốn khiến hắn ngã đủ nghiêm trọng, phải lấy ra thật đủ chứng cứ.
“Nhưng chúng ta không có.”
“Vậy thì thế nào? Chỉ cần có người biết không phải được rồi?”
Lữ Thừa Tiên quả thật là một đồng bọn hợp tác không tệ, giữ lại hắn có lẽ có thể tiếp tục cho ra nhiều giá trị hơn. Nhưng mỗi người họ đều biết, những giá trị này dính vết nhơ.
Mà vết nhơ, là không thể bị người khác thấy.
Nó không thể tẩy sạch, chỉ sẽ càng ngày càng bẩn, cho nên một khi bại lộ dưới ánh mặt trời… bọn họ cũng chỉ sẽ khiến nó trở nên càng đen.
Đẩy hết tất cả đồ bẩn lên người một người, để đồng bạn mất đi với một thân nước bùn, đổi lại bọn họ tiếp tục sống ‘sạch sẽ như lúc ban đầu’, nghe thì rất không tệ không phải sao?
“Cho nên, cậu cứ chờ xem. Chỉ cần đẩy nhẹ một cái thôi, thì cái tên Lữ Thừa Tiên này sẽ xuất hiện trên danh sách kẻ chết thay của bọn họ. Mà chờ cho đến lúc đó…”
“Tôi có tám phần nắm chắc, bọn họ sẽ tự mình tặng chứng cứ cho chúng ta.” Nói rồi, Tiêu Sách cười khẽ một tiếng, sau đó vừa ngẩng đầu, đã đối diện với ánh mắt sâu kín của Lê Thừa Phong.
“Cậu làm gì nhìn tôi như vậy?” Ánh mắt này còn khá là đáng sợ đấy.
“Không có gì, chỉ là cảm thấy cậu nói rất có lý. Nhưng mà lão Tiêu à,” Lê Thừa Phong sâu kín nói: “Sao tôi cảm thấy cậu gần đây thay đổi rồi.”
Tiêu Sách khó hiểu: “Có à?”
“Có.” Lê Thừa Phong trịnh trọng gật đầu: “Cậu bây giờ còn muốn âm hiểm hơn trước kia!”
Tiêu Sách:… Âm hiểm cái đầu cậu, mẹ nó đây gọi là mưu lược! Mưu lược đấy!!!
Sau khi quyết đoán tặng bạn tốt một cái lườm tiêu chuẩn, Tiêu Sách buồn chán nằm liệt trở về, nghiêng đầu nhìn cánh cổng Cục Văn vật ngoài cửa sổ. Bọn họ đã làm xong tất cả công tác chuẩn bị, mà hiện tại cũng chỉ thiếu một đốm lửa để đốt cháy ngòi nổ —
Một đốm do Nhạc Yến Bình tự tay thắp sáng.
Sau hơn nửa tháng làm việc ngày đêm không nghỉ, công tác phiên dịch tất cả mật văn rốt cuộc sắp gần kết thúc.
Nhạc Yến Bình ngồi trong văn phòng ông Sở ôm tách trà an tĩnh nhìn ông lão đeo kính lão thị, nhìn kỹ báo cáo từng câu từng chữ. Sau một hồi, ông Sở mới than thở thở phào một hơi.
“Tiểu Nhạc, thật sự vô cùng cảm ơn sự giúp đỡ của cháu.” Ông nói tự đáy lòng.
“Thầy Sở nói quá lời.” Nhạc Yến Bình khẽ lắc đầu: “Là cháu hẳn nên nói cảm ơn với ngài mới đúng, cảm ơn ngài nguyện ý cho cháu cơ hội tham dự công việc phiên dịch này, cũng cảm ơn ngài, để cháu tìm được đáp án.”
Tuy rằng tàn khốc, nhưng chân thật.
Ông Sở: “Cháu đứa nhỏ này... tóm lại, chúng ta sẽ phản hồi đúng sự thật với cấp trên. Tiểu Nhạc nếu cháu có yêu cầu hoặc muốn thù lao gì, đều có thể tùy ý nói, chỉ cần trong khả năng, chúng ta sẽ tận lực đáp ứng.”
“Thù lao thì không cần ạ.” Nhạc Yến Bình nói: “Nhưng, xin hỏi có thể phiền ngài giúp cháu một việc không?”
“Xin ngài giúp cháu đăng một thông cáo.”
******
Ngay khoảnh khắc nghi thức khởi động máy <Cảnh Thừa phú> kết thúc suôn sẻ trong sự chú ý của vạn chúng, Weibo yên tĩnh vạn năm của Cục Văn vật thành phố đột nhiên có thêm một cập nhật.
[Công tác khảo sát di chỉ triều Tấn mới được phát hiện đang tiến hành thuận lợi. Vô cùng cảm ơn sự giúp đỡ của thầy @Nhạc Yến Bình, để chỗ trống trong lịch sử triều Tấn có thể lấp đầy, để chân tướng có thể tái hiện nhân gian.
Bởi vì lịch sử nặng nề và nghiêm túc không thể khinh nhờn, cốt truyện hư cấu mãi mãi cũng không thể thay thế năm tháng chân thật. Bất luận là ai, đều xin hãy tôn trọng lịch sử.]
Mấy câu nói ngắn ngủn, hoàn toàn không chỉ tên nói họ, lại đã thuyết minh quá nhiều.
Mà trước khi các cư dân mạng phản ứng lại, ngôi sao nhỏ nào đó đã từng cực hot một thời, lại bỗng nhiên lui giới vì scandal quy tắc ngầm, đột nhiên đăng một bài viết dài.
[Thật xin lỗi, nhưng tôi thật sự không thể chịu đựng được nữa. Tôi biết mọi người có lẽ cũng không tin tưởng tôi, những gì từng gặp phải đó vẫn bao trùm cuộc sống tôi giống như ác mộng, gần như bức điên tôi. Cho nên, tôi đã không có cách nào tiếp tục im lặng nữa.
Lúc tôi mới vừa vào giới giải trí, đã từng khờ dại cảm thấy chỉ cần dựa vào nỗ lực của chính mình, thì nhất định có một ngày sẽ trở thành ngôi sao lớn nhà nhà đều biết. Nhưng tôi sai rồi, trong một đoạn thời gian rất dài, tôi thậm chí cũng không nhận được công việc nào ra hồn, một lần tốt nhất cũng chỉ là đóng một vai bia đỡ đạn chỉ có một câu thoại.
Những ngày tháng này dường như không có hồi kết như vậy khiến tôi có một thời gian vô cùng nản lòng thoái chí, nhưng ngay khi đó, tôi gặp được đạo diễn Lữ Thừa Tiên. Là hắn cho tôi nhân vật nên hồn đầu tiên, để tôi lần đầu tiên chân chính xuất hiện trên tivi với thân phận một diễn viên.
Hắn là Bá Nhạc của tôi. Khi đó tôi tràn ngập cảm kích mà cho là như vậy, song không biết đây thế nhưng là bắt đầu của mọi ác mộng…]
Người đáng thương bị ác ma khoác lớp da thiện ý lừa gạt, chữ chữ đầm đìa máu mà tự thuật tất cả trải nghiệm mà cô trải qua khi bị Lữ Thừa Tiên bức ép áp bức.
Miệng vết thương máu chảy đầm đìa một lần nữa chảy ra máu tươi đỏ thắm, mà trong khiếp sợ của cư dân mạng, nhóm acc công chúng sớm đã vận sức chờ phát động tựa như thu được tín hiệu vậy, đồng loạt ấn xuống gửi đi bản thảo sớm đã chuẩn bị sẵn.
[Bạo! Nội tình đen tối động trời giới giải trí, bật mí một mặt không người biết của đạo diễn trứ danh!]
[Thực hư xí nghiệp nổi danh làm giả sổ sách, trốn thuế lậu thuế rửa tiền bẩn!]
[<Cảnh Thừa phú> nghi bị phía chính phủ điểm danh, điểm mấu chốt của phim lịch sử cải biên đến tột cùng ở nơi nào?!]
......
Một bài tiếp một bài tin nóng đập cho các cư dân mạng gần như không đọc xuể, tung chỉ khoảng nửa khắc đã nổi lên sóng to gió lớn.
Vì thế đương khi Lữ Thừa Tiên hoàn toàn không biết gì cả mà từ trên sân khấu xuống mở điện thoại ra, đập vào mi mắt cũng không phải tuyên truyền mạnh mẽ chúng sao nâng trăng trong tưởng tượng của hắn, mà là chửi bới từ cư dân mạng.
#Lữ Thừa Tiên quy tắc ngầm#
#Lữ Thừa Tiên trốn thuế lậu thuế#
#<Cảnh Thừa phú> cải biên quá đà#
.....
Lần đầu tiên trong mấy chục năm nay, Lữ Thừa Tiên bỗng cảm nhận được khủng hoảng to lớn.
Không được, không thể, không sao, đừng hoảng hốt, hắn còn cách. Cưỡng ép bình tĩnh, hắn run rẩy bắt đầu gọi điện cho sếp Lý.
“Alo, sếp Lý, cái đó…”
“Lão Lữ à.” Người đầu kia điện thoại cười khẽ ngắt lời hắn nói: “Cậu nhìn thấy chuyện trên mạng rồi, không sao không sao, đừng hoảng hốt.”
Rõ ràng là lời nói trấn an, nhưng không biết vì sao Lữ Thừa Tiên cứ không thể yên tâm được, sau khi dừng một thoáng, hắn một lần nữa mở miệng: “Sếp Lý, tôi…”
“Yên tâm, tôi biết. Đúng rồi lão Lữ, cậu nói xem ngày thường tôi đối đãi cậu thế nào?”
“… Sếp Lý đương nhiên là đối đãi với tôi cực tốt rồi, mấy năm nay tôi vẫn luôn đều nhớ kỹ ân tình của ngài.”
“Nếu như vậy, vậy làm người phải tri ân báo đáp.”
“Lão Lữ, cậu giúp tôi một việc nhé.”