Sau Khi Xuyên Đến Hiện Đại, Nhóc Sử Quan Nổi Tiếng Showbiz

Chương 82

[Được biết, vị đạo diễn Lữ nào đó nổi danh ngày gần đây đã bị bắt vì nhiều tội danh như tổ chức hiếp bức, tham ô công quỹ, trốn thuế lậu thuế vân vân... để biết thêm tin tức hôm nay, xin chú ý —]

Tiếng phát thanh đột nhiên im bặt khiến căn phòng vốn đã im lặng càng thêm yên tĩnh, trong lúc nhất thời, bên tai đã chỉ còn lại tiếng leng keng giòn vang phát ra khi nắp ly trà khẽ chạm chung trà.

“Sao lại tắt?” Tiêu Sách hỏi.

Lê Thừa Phong buồn chán vẫy vẫy tay, mò lấy hai quả óc chó từ trên bàn đặt trong tay vừa xoay, vừa nghiêng đầu nhìn bầu trời xám xịt ngoài cửa sổ: “Chỉ là cảm thấy, có chút không thú vị.”

Anh ấy sớm đã biết trước kết cục của Lữ Thừa Tiên, cũng đã từng có chờ mong với điều này, nhưng khi tất thảy điều này thật sự trở thành hiện thực, tuy rằng không đến mức bất mãn thất vọng, song cũng không hả lòng hả dạ như trong dự đoán của anh ấy...

“Ôi, thôi.” Người cũng đã bị bắt, anh - một người đứng xem ở đây nói những điều vô ích này, thấy thế nào cũng đều là giả vờ giả vịt chẳng có tác dụng.

Quá khiến người ghét. Lê Thừa Phong nghĩ, héo héo nằm liệt xuống luôn, không ngờ giây tiếp theo lại nghe thấy Tiêu Sách nhẹ giọng dò hỏi: “Cảm thấy không công bằng?”

Lê Thừa Phong gãi gãi đầu: “... Có chút đi.”

Dù sao, dựa vào đâu người như Lữ Thừa Tiên, kết cục cuối cùng cũng chỉ là một câu nhẹ tênh như vậy, nhưng những người đã từng bị hắn tổn thương đó lại phải sống dưới bóng tối suốt cả đời.

“Có lẽ là vì, đối với xã hội này mà nói Lữ Thừa Tiên cũng không quan trọng như vậy đi.”

Làm một tạp âm cần bị loại trừ, trừ bị người chửi hai câu trút bỏ hận trong lòng, hắn quả thật không có bất luận giá trị gì.

“Nhưng điều Lữ Thừa Tiên phải đối mặt nửa đời sau, thì tuyệt đối sẽ không chỉ là một câu nói nhẹ nhàng như vậy. Thuần phong mỹ tục xã hội và pháp luật sẽ cho hắn trừng phạt nên có, có rất nhiều cực khổ và tra tấn chờ hắn trong tương lai. Về phần những người còn lại đó... cho dù tìm được người chịu tội thay nhất thời, bọn họ cũng không tìm được cả đời.”

Huống chi, bọn họ làm sao có thể bảo đảm lúc Lữ Thừa Tiên uống trà bên trong sẽ không kéo theo bọn họ cùng cá chết lưới rách chứ?

Kẻ ác ấy à, tự nhiên phải do kẻ ác trừng trị.

“Chỉ là với người bị hại mà nói, sức nặng của kẻ thù luôn muốn lớn hơn rất nhiều.”

Mà chừng nào tổn thương còn tồn tại vậy sẽ còn đau đớn, nó không thể được chia sẻ cũng rất khó có ai chân chính đồng cảm như bản thân mình cũng bị.

“Chỉ có chính họ hiểu được nỗi đau xé lòng này, cho nên rất nhiều lúc, có thể khiến cho họ chân chính bước ra khỏi bóng tối, cũng chỉ có chính họ.”

“Nhưng rất khó,” Lê Thừa Phong rầu rĩ nói: “Con người lại không phải sinh vật có thể dễ dàng được chữa lành gì?”

“Cho nên, cậu không phải cũng đưa ra quyết định rồi sao?” Tiêu Sách đạm cười nâng lên chung trà: “Lại nói tiếp, đại diện Lê, về sau tôi có phải nên gọi cậu là sếp Lê không?”

Lê Thừa Phong: “... Sếp cái đầu cậu. Tiền là cậu đầu tư, nơi là cậu tìm, tiền lương là cậu phát, tôi tính là sếp quái gì.” Anh ấy giận mắng, chung trà trong tay hai người lại chạm nhau, phát ra tiếng leng keng giòn vang dễ nghe.

Lại sau đó, là một tiếng thở dài rất khẽ.

Bởi vì nói đến cùng, Lê Thừa Phong chỉ là không có cách nào thuyết phục mình tiếp tục ở Giải trí Quang Ánh nữa thôi.

Ngày anh ấy chủ động trình đơn xin từ chức, thời tiết cũng không tệ lắm.

Lê Thừa Phong hiếm khi bước vào văn phòng cấp cao đứng trước cửa sổ sát đất không nhiễm một hạt bụi, cúi đầu nhìn xuống dòng xe cộ rộn ràng tấp nập bên dưới, mà người bạn kia của anh, thì đang yên tĩnh lật xem báo cáo từ chức của anh phía sau anh.

Một trang giấy ngắn ngủn, người kia nhìn thật lâu.

Lâu đến mức hốc mắt Lê Thừa Phong cũng hơi chua xót, hắn mới buông trang giấy xuống nhẹ giọng hỏi một câu: [Thừa Phong, tôi có thể giữ lại cậu không?]

Lê Thừa Phong không nói gì, chỉ xoay người nhìn bạn tốt của mình.

Công ty sẽ không dễ dàng thả anh đi. Anh hiểu rõ trong lòng, cho nên sớm tại lúc đưa ra quyết định này, anh ấy cũng đã làm tốt chuẩn bị cứng rắn. Nhưng cuối cùng, mọi điều trong tưởng tượng lại đều không xảy ra, người kia chỉ cười cười, sau đó nói với anh: [Nếu muốn đi thì đi đi, Thừa Phong.]

[Tôi từng hứa hẹn, chỉ cần có tôi ở đây, cậu muốn làm gì cũng được, mà tôi, đã thất hứa một lần.]

Hắn sẽ không lại vi phạm lần thứ hai.

Trong nháy mắt, Lê Thừa Phong bỗng hoảng hốt cảm thấy mình quay về quá khứ.

Vì thế lần đầu tiên sau một thời gian, bọn họ ngồi xuống đối diện nhau tâm bình khí hòa trò chuyện một lúc, tiếp theo đứng dậy từ biệt, tiếp tục sống trong hiện thực chân chính như hai người xa lạ.

[Sau này có tính toán gì không?] Trước khi đi, người kia hỏi.

Lê Thừa Phong nghĩ nghĩ: [Có lẽ sẽ mở một phòng làm việc của riêng mình đi.]

Sau đó, cho những người cho dù từng chịu tổn thương song vẫn đang nỗ lực sống ấy, một nơi có thể bắt đầu một lần nữa.

Muốn tiếp tục làm diễn viên cũng được, muốn chuyển sang phía sau màn cũng tốt, chỉ cần bọn họ nguyện ý, vậy để anh ấy đến cho họ cơ hội này.

Mà hiện tại, nhờ đầu tư hết lòng không hề giữ lại của cậu cả Tiêu giàu nứt vách, quá trình chuẩn bị phòng làm việc đang tiến hành một cách có trật tự.

“Cho nên,” Lê Thừa Phong ngồi thẳng người: “Lão Tiêu, cảm ơn cậu.”

Tiêu Sách cười cười, không ngờ một câu “khách sáo gì chứ” vừa định nói ra, Lê Thừa Phong lại chuyển giọng.

“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tôi vẫn cảm thấy cậu gần đây thay đổi không ít.”

Ngại phát ngôn sắc thái mang nghĩa xấu lần trước của người nào đó, Tiêu Sách gần như ngay lập tức đề cao cảnh giác: “Tôi lại làm sao?”

“Cũng không làm sao, chỉ là…”

Chỉ là không hiểu sao cảm thấy bên trong âm hiểm phát huy như thường này của Tiêu Sách, hình như thêm một tí xíu ý vị triết học, cùng với, một cảm giác kỳ lạ mà lại quen thuộc —

Tựa như anh thường xuyên có thể cảm nhận được trên người Nhạc Yến Bình vậy, nhưng lại thêm sâu lắng hơn.

“Thôi, tôi cũng không tả rõ được, có thể là vì cậu và Tiểu Nhạc nhà cậu càng ngày càng có tướng chồng chồng đi.”

Nhưng Tiểu Nhạc người nhiều ưu điểm như vậy, tên nhóc Tiêu Sách này sao cố tình cũng chỉ giống cái này thế?

Lê Thừa Phong im lặng chửi thầm, thuận miệng tiếp tục nói: “Ôi đúng rồi, Tiểu Nhạc nhà cậu đâu? Không phải nói cậu ấy đã đồng ý với cậu sẽ dọn về à?”

Tiêu Sách: “Có việc ra ngoài rồi.”

“Lạ nha, Tiểu Nhạc ra ngoài cậu thế mà không đi theo… khoan!” Lê Thừa Phong bỗng nheo mắt: “Cậu chắc không phải là bị ghét bỏ đó chứ?”

Tiêu Sách:… Bị ghét bỏ cái đầu cậu!

Đây rõ ràng được gọi là giữ lại không gian thích hợp cho nhau! Dù sao tuyệt đối không phải vì Nhạc Yến Bình chết sống không cho anh theo, tuyệt đối không phải!

Lê Thừa Phong: Ồ.

“Cho nên cậu ấy vì sao không cho cậu theo?”

Tiêu Sách:…

......

Nhạc Yến Bình đương nhiên sẽ không để Tiêu Sách theo.

Lúc này trong tiệm văn phòng phẩm, cậu đang ngoan ngoãn ghé lên quầy, rũ mắt nhìn bà lão giúp cậu đóng gói quà.

Cậu đã rất lâu rồi chưa từng đến, hôm nay lúc bỗng xuất hiện ở cửa tiệm còn thực sự khiến bà lão rất kinh ngạc, kéo tay cậu nói chuyện hồi lâu.

“Gần đây rất bận à? Sao lại gầy nhiều như vậy?”

Bà lão không biết dùng thiết bị điện tử lắm cũng không biết được những sôi nổi hỗn loạn đó trên mạng, bà chỉ đau lòng nói, sau đó nhét vào tay Nhạc Yến Bình rất nhiều đồ ăn vặt.

“Bé con, có bận cách mấy cũng phải chăm sóc tốt bản thân nhé, phải ăn cơm đàng hoàng, biết chưa?” Bà lão đeo mắt kính lải nhải dặn dò, nhưng động tác dưới tay lại không hề tạm dừng chút nào.

Chỉ trong chốc lát, giấy đóng gói sắc vàng tươi đã được gấp thành hình dạng đều đặn dọc theo hình dáng hộp quà.

“Lần này là quà tặng cho ai thế?”

“Một người rất quan trọng ạ.” Nhạc Yến Bình buột miệng thốt ra không hề chần chừ.

Rất quan trọng à… “Là người con thích?”

Chân tướng dễ dàng bị đoán được ngay khiến Nhạc Yến Bình thoáng có chút ngượng ngùng, vô thức vùi hơn nửa khuôn mặt mình vào trong khuỷu tay, chỉ lộ ra một đôi mắt xinh đẹp.

“… Rất rõ ràng ạ?” Cậu ồm ồm hỏi.

Bà lão cười mà không nói, động tác dưới tay lại càng thêm tinh tế hơn. Chẳng tới mấy phút đồng hồ, một hộp nhỏ được trang trí tinh xảo đã được Nhạc Yến Bình cất vào trong lòng một cách thật cẩn thận.

Thời điểm gần đông chí, trời tối đặc biệt sớm.

Mắt thấy đèn đường vàng ấm bên đường đã lần lượt sáng lên, Nhạc Yến Bình lễ phép nói xong lời tạm biệt với bà lão, rồi kéo chặt áo lông vũ vàng nhạt trên người, cúi đầu lao vào trong bóng đêm dần lan rộng.

Lại nói tiếp, quần áo này cũng là Tiêu Sách mua. Một bộ đặc biệt dài, trên vành mũ còn có lông xù xù. Cổ lại quấn khăn quàng cổ cùng màu, chỉ lộ ra một đôi mắt đào hoa ôn nhuận của Nhạc Yến Bình, dù gió lạnh lạnh thấu xương, cũng sẽ không cảm thấy lạnh.

Cậu ôm hộp quà đi đến bên giao lộ để chờ xe, vừa ngẩng đầu đã thấy được chợ đêm ánh đèn lộng lẫy cách đó không xa.

A, hóa ra là nơi này.

Tiểu Nhạc đại nhân bừng tỉnh nhớ lại, vào một buổi tối mấy tháng trước, cậu hình như cũng đứng tại giao lộ này như thế, bị khói lửa tiếng người nơi xa thu hút ánh mắt.

Tuy rằng cậu cuối cùng cũng không thể đi dạo được, nhưng cũng chính vào buổi tối ngày đó, Nhạc Yến Bình chẳng có nơi nào để đi được Tiêu Sách nhặt về.

Sau đó, cậu đã có nhà, có nơi có thể trở về bất cứ lúc nào.

Nhạc Yến Bình bỗng rất muốn gặp Tiêu Sách ngay, cậu muốn nhanh trở về, nhưng mà ngay sau đó, một ý nghĩ đã nhảy ra trong đầu cậu —

Muốn cùng dạo chợ đêm với Tiêu Sách.

Thân thể gần như ngay lập tức đã đưa ra phản ứng, sau khi hủy chuyến xe vừa đặt, Nhạc Yến Bình liền click mở giao diện trò chuyện giữa cậu và Tiêu Sách, nhẹ nhàng nhấn avatar của Tiêu Sách hai cái.

[Bạn vỗ vỗ “Tiêu Sách”]

Tiêu Sách rep trong giây: Chiêu Chiêu, sao thế?

Tiêu Sách: Vô tình chạm phải?

Tiêu Sách: Chiêu Chiêu?

Anh không nhận được câu trả lời nào nữa, mà đầu bên đây, Nhạc Yến Bình cầm điện thoại ngơ ngác ngửa đầu, nhìn hai gã to con mặc đồ đen đột nhiên nhảy ra trước mặt, trong lúc nhất thời trong lòng chỉ còn mờ mịt.

Giao lộ này… chắc không phải có vu thuật gì đó đấy chứ? Sao cậu đến lần nào thì bị người chặn lần đó vậy? Nhưng Tiểu Nhạc đại nhân thật sự không muốn vào đồn công an một lần nữa đâuuu!!!

“Ờm,” Nhạc Yến Bình yên lặng lùi lại một bước thử lên tiếng: “Xin hỏi có chuyện gì à?”

“Thưa cậu, có người muốn gặp mặt cậu, có tiện mượn chút thời gian để nói chuyện không.”

Không tiện, không hề tiện tí nào.

Nhạc Yến Bình rất muốn nói như vậy, nhưng mà khi cậu theo chỉ dẫn của hai người thấy rõ người đứng cách đó không xa kia, muôn vàn suy nghĩ cuối cùng đều hóa thành một câu: “Được.”

Nhạc Yến Bình chưa từng ngờ, mình thế mà có một ngày có thể gặp lại người này… hoặc nên nói gương mặt này.

Tiệm cà phê yên tĩnh chỉ có tốp năm tốp ba mấy người khách, người phục vụ cung kính đưa một ly cà phê có cái tên khó đọc đến trước mặt cậu, Nhạc Yến Bình nhìn chằm chằm hơi nóng chậm rãi bốc lên ấy một lát, dẫn đầu lên tiếng phá vỡ yên lặng.

“Ngài là mẹ Tiêu Sách ạ?” Cậu hỏi.

Bà Tiêu trong lòng thoáng qua một tia kinh ngạc: “Cậu từng gặp tôi?”

Nhạc Yến Bình lắc đầu, lại gật gật đầu.

Cậu đương nhiên chưa từng gặp bà Tiêu, nhưng cậu đã gặp Hiền Thuần. Dáng vẻ gần như hoàn toàn tương tự này thật sự rất khó không khiến cậu nghĩ nhiều, cũng rất khó không khiến cậu tâm sinh gợn sóng.

Các bà là hai người. Nhạc Yến Bình tự nhủ như vậy, đáng tiếc, con người thật sự rất khó làm được không ghét lây.

Nhưng may mắn, Nhạc Yến Bình vẫn luôn rất giỏi che giấu cảm tình của mình, khi cất lời vẫn là sự trầm ổn và bình tĩnh: “Ngài tìm tôi có chuyện gì sao?”

“Nếu cậu biết tôi, vậy thì tôi cũng không vòng vo nữa.” Bà Tiêu nhìn cậu bằng ánh mắt lạnh lùng: “Cậu và Tiêu Sách hiện đang quen nhau đúng không, mong cậu rời khỏi thằng bé. Nhà họ Tiêu cũng không phải nơi kẻ nào cũng có thể tùy tiện bước vào, nếu cậu có tự mình biết mình, thì xin hãy thức thời một chút.”

Nghe vậy, tay vu.ốt ve ly của Nhạc Yến Bình dừng một chút. Giờ khắc này cậu bỗng cảm thấy khuôn mặt của người phụ nữ xinh đẹp trước mắt này, hình như có một thoáng trùng hợp với Thái hậu Hiền Thuần ngàn năm trước.

Tuy rằng Hiền Thuần còn đáng sợ hơn một ít, lời nói cũng càng khiến người ta sởn tóc gáy hơn, nhưng ánh mắt của các bà lại là sự khinh miệt và cường thế không hề khác biệt.

Cậu không xứng. Các bà đang nói với cậu.

Ngàn năm trước cậu không xứng đứng bên cạnh Tiêu Quý Uyên, ngàn năm sau cậu cũng không xứng đứng bên cạnh Tiêu Sách.

Tình huống thế này hẳn nên làm thế nào đây?

Một lần trước, Nhạc Yến Bình uống xong rượu độc thuận theo nghênh đón cái chết của mình, vậy lần này…

Nhưng lần này, cậu cũng không phải Nhạc Yến Bình trước kia nữa.

“Nếu tôi nói không thì sao?” Cậu nhẹ giọng hỏi: “Ngài sẽ làm gì tôi?”

Bà Tiêu cười một tiếng, ánh mắt lạnh lẽo như gió lạnh ngoài phòng: “Tôi có rất nhiều cách có thể khiến cậu rời đi một cách ‘cam tâm tình nguyện’.”

“Vậy sao, nhưng lý do để tôi ở lại chỉ cần có một là đủ rồi.” Nhạc Yến Bình nhìn thẳng vào mắt bà: “Thưa bà, xin hỏi Tiêu Sách biết ngài tới tìm tôi không?”

“… Cậu đang uy hiếp tôi à?”

Nhạc Yến Bình: “Không, tôi chỉ muốn nói cho ngài một việc.”

“Trừ phi Tiêu Sách tự mình nói bảo tôi rời đi, nếu không tôi mãi mãi cũng sẽ không rời khỏi anh ấy. Cho nên thưa bà, nếu ngài không thể đưa ra quyết định thay Tiêu Sách, vậy thì ngài cũng không có cách nào quyết định tôi đi hay ở.”

“Cảm ơn cà phê của ngài, tạm biệt.” Dứt lời, Nhạc Yến Bình liền lập tức đứng dậy, nhưng còn chưa được một bước, bên tai là một tiếng quát bảo đứng lại.

“Đứng lại.”

Như cũ là dáng vẻ hùng hổ dọa người đó, rồi lại tựa như ẩn giấu một phần run rẩy khó hiểu. Nhạc Yến Bình vô thức nhìn qua, lúc này mới phát hiện hốc mắt bà Tiêu không biết vì sao lại có chút ướt át.

Bà nhắm mắt lại hít sâu vài hơi, cuối cùng đè đè giữa mày mình với vẻ có phần mệt mỏi.

“Tôi cho người điều tra về cậu, Nhạc Yến Bình, cậu thật sự rất xui xẻo. Từ lúc sinh ra đã chưa từng gặp được một người tốt nào, cha mẹ vốn ruột thịt cũng là hai kẻ không biết nhìn rõ tình hình, cho nên đạo lý tương tự, cậu gặp gỡ tôi.”

“Từ khoảnh khắc tôi quyết định tới tìm cậu tôi cũng đã nghĩ kỹ rồi, bất luận dùng thủ đoạn gì tôi cũng phải khiến cậu rời khỏi A Sách. Dù sao, cậu chẳng giúp ích gì được cho thằng bé.”

Con bà rõ ràng xứng đáng được điều tốt nhất, mà Nhạc Yến Bình cậu lại coi như thá gì.

“Tiêu Sách thật sự là một người rất rất tốt. Thân là mẹ anh ấy, ngài nghĩ như vậy không có gì đáng trách…”

“Nhưng, tôi không làm được.” Bà Tiêu bỗng dưng ngắt lời cậu: “Tôi không biết tại sao, nhưng tôi không làm được.”

Rõ ràng chỉ là một ngôi sao nhỏ cha không thương mẹ không yêu thôi, rõ ràng chẳng là gì cả, nhưng bà cố tình lại không làm được, thậm chí lúc thiết tưởng đủ loại thủ đoạn, trong lòng còn thắt lại từng cơn.

Bên tai dường như truyền đến tiếng khóc của ai, một giọng nói khàn khàn bỗng nhiên vang lên bên tai bà, nói với bà hết lần này đến lần khác rằng, đừng làm như vậy.

[Dừng lại, đừng làm như vậy, mày sẽ hối hận…]

[Mày sẽ hối hận…]

Nhưng bà làm sao sẽ hối hận chứ? Bà Tiêu trước nay đều sẽ không hối hận vì quyết định của mình. Nhưng mà vào lúc ban đêm, bà lại mơ một giấc mơ.

Trong mơ bà mặc quần áo đẹp đẽ quý giá ngồi trong cung điện xa hoa, khắp nơi đều là vàng son rực rỡ, nhưng mà, bên cạnh bà lại chẳng có một ai.

Chỉ có bà một mình ở nơi này, một mình đối mặt nỗi cô đơn vô tận ấy.

Mà đến cuối cùng, bà bỗng mơ thấy Tiêu Sách.

Thằng bé đứng ở nơi mà bất kể bà làm thế nào cũng không chạm đến được im lặng nhìn bà hồi lâu, trong mắt bỗng chảy xuống hai dòng lệ máu.

[Ngài cứ một hai phải ép chết con sao?]

[Ngài muốn con đi chết ngay bây giờ sao?]

Con đang nói gì vậy? A Sách, mẹ là mẹ con mà, mẹ sao có thể sẽ muốn con chết chứ?! A Sách, con sao vậy?!

Bà không thể hỏi ra được, chỉ nhớ rõ cảnh tượng cuối cùng nhìn thấy trước khi bừng tỉnh, là lụa trắng tung bay đầy trời, bi thương ngập tràn.

Bà Tiêu chưa bao giờ sẽ hối hận, nhưng lúc này đây, bà cảm nhận được sợ hãi.

“Cho nên, trước khi xuất phát tôi nói với chính mình rằng, chỉ cần cậu biểu lộ ra dẫu cho một chút ý định muốn rời khỏi A Sách, vậy bất kể cuối cùng A Sách sẽ trách tôi như thế nào, tôi cũng nhất định sẽ diệt trừ cậu.”

Nhạc Yến Bình: “Nhưng tôi không có.”

“Đúng vậy, nhưng cậu không có.” Bà Tiêu nhìn cậu một cách hờ hững: “Cho nên, hôm nay vận may của cậu không tệ.”

Vừa dứt lời, tiếng chuông điện thoại của Nhạc Yến Bình lại bỗng vang lên.

Là Tiêu Sách gọi, đợi hồi lâu không được câu trả lời anh cuối cùng cũng không nhịn được. Còn chưa đợi Nhạc Yến Bình hành động, trong tay cậu đã trống trơn.

Cậu trơ mắt nhìn bà Tiêu dứt khoát lưu loát ấn nghe.

“Alo? Chiêu Chiêu? Vừa rồi sao thế, giờ em đang…”

“Tiêu Sách.”

Nghe rõ giọng nói đối diện, Tiêu Sách gần như ngay lập tức bật dậy: “Mẹ… Chiêu Chiêu đâu?!”

“Tiệm cà phê tầng dưới cùng khu A quảng trường phố Đông Thành Thiên, nếu lo lắng thì tự mình tới đón.”

Dứt lời, bà Tiêu liền cúp máy ném điện thoại lại cho Nhạc Yến Bình.

“Đó là cho Tiêu Sách?” Bà chỉ chỉ cái hộp trong lòng Nhạc Yến Bình vẫn luôn được cậu cẩn thận che chở.

Nhạc Yến Bình gật đầu.

“… Còn coi như có lòng.” Nói xong, bà Tiêu liền xách túi lên đi ra ngoài cửa.

Lúc đi lướt qua, bà như nhớ đến điều gì cười khẽ một tiếng: “Nể mặt Tiêu Sách, cho cậu một lời khuyên.”

“Rác rưởi nên xử lý thì vẫn phải xử lý sạch nhanh một chút, bằng không suốt ngày rước lấy ruồi bọ bu quanh, thật phiền người.”

Chuông gió rung động hai tiếng theo động tác đóng mở cửa, trong tiệm rất nhanh đã một lần nữa quy về trầm tĩnh, mà ngoài cửa, là tiếng náo nhiệt rộn ràng của khu chợ đêm.

Sau khi báo bình an cho Tiêu Sách rồi gửi định vị, Nhạc Yến Bình dựa vào một góc không cản trở lẳng lặng nhìn xe của bà Tiêu lưu loát biến mất nơi góc ngoặt.

Đèn hậu màu đỏ vẫn như cũ lạnh nhạt và chói mắt, chiếu ra lại là sự an ổn hiếm hoi.

Kiếp trước kiếp này ngàn năm một thuở, cho dù là người như bà, chung quy cũng đã buông tay tiến về phía trước.

Cho nên, liền cũng có vẻ những người vẫn cứ nán lại tại chỗ đó càng thêm thật đáng buồn.

Nhưng bà Tiêu nói không sai, nên xử lý quả thật hẳn nên mau chóng xử lý, vì thế Nhạc Yến Bình lần đầu tiên gọi đến số điện thoại đó.

“Alo, Tiểu Yến? Cậu… sao lại đột nhiên gọi điện cho tôi, là xảy ra chuyện gì à?”

Vẫn là giọng nói ra vẻ săn sóc như vậy, nhưng Nhạc Yến Bình cũng không có hứng thú lá mặt lá trái tiếp với đối phương nữa: “Tạ Chiết Y, Lữ Thừa Tiên và Nhạc Tế Văn là cậu làm đúng không.”

“… Tiểu Yến, tôi không biết cậu đang nói gì.”

“Có số vấn đề thật ra đã làm phiền tôi rất lâu, chẳng hạn như, Nhạc Tế Văn tại sao lại có số di động của tôi? Lữ Thừa Tiên vì sao lại bỗng nhiên tìm tới tôi? Còn cả, bà Tiêu.”

Tuy rằng Tiêu Sách cũng không nói cho Nhạc Yến Bình chuyện anh gặp phải ở nhà họ Tiêu, nhưng ngặt nỗi Tiêu Sách có một anh em tốt bận lòng lo nghĩ.

Lê Thừa Phong có mạng lưới quan hệ rất rộng, có câu nói gọi là rút củ cải kéo theo bùn, khoảng thời gian này thật đúng là bị anh ấy tra ra không ít thứ.

“Cậu muốn nhìn chút không?” Nhạc Yến Bình nhẹ giọng hỏi.

Đối diện không có âm thanh.

Nhạc Yến Bình cũng không nóng nảy, chỉ kiên nhẫn chờ. Hồi lâu, Tạ Chiết Y mới rốt cuộc lên tiếng một lần nữa: “Cậu muốn thế nào?”

Dịu dàng trong giọng nói biến mất chỉ còn lạnh băng, nhưng Nhạc Yến Bình lại cảm thấy như vậy nghe dễ nghe hơn nhiều.

“Lúc mới vừa lấy được mấy thứ này, cũng có người đã hỏi tôi như vậy.”

Tiêu Sách và Lê Thừa Phong tôn trọng cậu, cho nên bọn họ giao quyền quyết định vào tay Nhạc Yến Bình, cho dù cậu đến nay không hành động cũng chưa từng hỏi đến một lần.

“Cho nên thế nào.” Tạ Chiết Y ngắt lời cậu: “Bây giờ cậu nói mấy điều này là muốn biểu đạt gì đây? Làm sao, Nhạc Yến Bình, cậu chẳng lẽ muốn xem tôi cầu xin cậu à? Muốn tôi mang ơn đội nghĩa vì cậu giơ cao đánh khẽ sao?”

“Nhưng, dựa vào đâu?”

“Từ nhỏ đến lớn, cậu biết tôi đã trả giá bao nhiêu để khiến hai người đó vừa lòng không? Cái gì cũng phải học, cái gì cũng phải biết, phải xứng với thân phận cậu cả nhà họ Tạ, không thể khiến bọn họ mất mặt.”

“Rõ ràng là tôi đã làm nhiều như vậy... nhưng có một ngày, bọn họ bỗng nói với tôi tôi không phải con nhà họ Tạ, tất cả nỗ lực của tôi cứ vậy biến thành một trò cười.”

Người nói sẽ mãi mãi yêu thương cậu ta là bọn họ, khóc lóc làm ầm ĩ muốn đón con trai ruột trở về cũng là bọn họ; nói muốn cắt đứt quan hệ với Nhạc Yến Bình chính là bọn họ, nói muốn đón người về bồi dưỡng thật tốt lại là bọn họ.

“Cho nên, Nhạc Yến Bình, cậu tại sao phải quay về chứ? Thành thật cứ sống như vậy, làm một kẻ vô dụng không tốt ư?”

Như vậy, cậu ta sẽ không cần sợ hãi nữa.

Lo lắng đề phòng từng ngày, sợ mình sẽ mất đi tất thảy hiện tại, sợ mình sẽ trở lại ngôi nhà khiến người ta ghê tởm kia, sống cuộc sống khiến người buồn nôn như vậy

Cậu ta đã chịu đủ ngày tháng như vậy rồi.

Mất khống chế cảm xúc ngắn ngủi vừa rồi phảng phất như một giấc mơ, Tạ Chiết Y bỗng lại bình tĩnh trở lại.

“Tôi sẽ không cầu xin cậu.” Cậu ta nói: “Nếu muốn vạch trần tôi, cậu cứ việc.”

Phơi bày tất cả mọi thứ dưới ánh mặt trời, để tất thảy đều trần ai lạc định.

Có lẽ như vậy, cậu ta cũng không cần sợ hãi nữa.

Nhạc Yến Bình không lập tức nói chuyện, cậu chỉ yên tĩnh nghe Tạ Chiết Y nói, sau đó thở dài rất rất khẽ.

“Tạ Chiết Y, trước kia tôi từng nói với một người rằng cậu rất giống một người.”

Xét từ góc độ nào đó, cậu ta thật sự rất giống Hiền Thuần. Bọn họ đều đang liều mạng thậm chí không từ thủ đoạn mà muốn bắt lấy một số thứ, nhưng lại không rõ rằng, trên thế giới này, có đôi khi bạn càng muốn có được thứ gì, thì càng dễ mất đi thứ đó.

Cầu mà không được, dù được càng mất.

Một câu đơn giản như thế của nhà sư Vô Trần, đến tột cùng nói ra cuộc đời của bao nhiêu người.

Nhạc Yến Bình không ghét Tạ Chiết Y, Nhạc Yến Bình thương hại cậu ta, nhưng đây cũng không có nghĩa cậu sẽ tha thứ cho những chuyện Tạ Chiết Y đã làm.

“Tôi vốn quả thật định trực tiếp tung hết mấy thứ này ra, nhưng mà, hiện tại tôi đổi ý rồi. Bởi vì đối với cậu mà nói, kết cục trần ai lạc định không phải trừng phạt.”

“Tạ Chiết Y, tương lai có một ngày lúc thời cơ thích hợp, tôi sẽ giao mấy thứ này ra, mà trước đó, thì mong cậu tiếp tục sống trong lo lắng đề phòng đi.”

Vì tất thảy mà cậu ta có thể sẽ mất đi bất cứ lúc nào.

“… Cậu!”

Trước khi tiếng rống giận vang lên, Nhạc Yến Bình dứt khoát lưu loát cúp máy block liền mạch.

Không trung không biết khi nào đã đổ tuyết.

Cậu xoa xoa tay hà hơi, làm ấm những ngón tay lạnh đến cứng đờ vì cầm điện thoại.

Sương trắng thở ra làm mờ tầm nhìn của cậu trong ánh đèn mờ, cũng làm mờ ranh giới giữa cậu và thế giới này.

Nhạc Yến Bình là linh hồn không thuộc về thời đại này, nhưng mà…

“Chiêu Chiêu!”

Cậu nghe tiếng ngẩng đầu, trông thấy cuối đường, đêm tuyết đã mang đến chốn về thuộc riêng về cậu.

Hết.

Bình Luận (0)
Comment