Sau Khi Xuyên Không, Tôi Trở Thành Bác Sỹ Nổi Tiếng Toàn Cầu

Chương 117

Nghĩ về kiếp trước của mình, rõ ràng nước Hoa mới là nơi khởi nguồn của thuốc Đông y, nhưng mà phần lớn, đến chín mươi phần trăm thuốc Đông y lại nằm trong tay của quốc gia từng xâm lược nước Hoa.

Rõ ràng quốc gia đó là kẻ cướp, nhưng lại dùng thứ cướp được biến mình thành quốc gia có nhiều thuốc Đông y nhất thế giới.

Nước Hoa, nơi khởi nguồn của thuốc Đông y, lại phải mua thuốc từ tay kẻ cướp.

Đây là một điều đáng tiếc và buồn bã biết bao...

Nhưng, thế giới này khác với kiếp trước của cô.

Kiếp trước cô bất lực, nhưng kiếp này, cô có không gian Dược Vương.

Chỉ cần có kế thừa Dược Vương, Tô Nguyệt Hi tin tưởng, một ngày nào đó cô nhất định sẽ thay đổi cục diện, thay đổi vị thế của Đông y nước Hoa, làm cho kiếp trước và kiếp này hoàn toàn đảo ngược.

Tô Nguyệt Hi đầy đủ tự tin, có điều, những gì ấy tưởng tượng thực ra vẫn còn quá xa vời đối với cô.

Thời gian cô học y vẫn còn quá ngắn. Nếu như truyền thừa Dược Vương là một ngọn núi cao, thì Tô Nguyệt Hi mới chỉ vừa bắt đầu bước chân lên chân núi.

Bản thân mới chỉ bắt đầu đi, đã muốn một bước vượt lên đỉnh núi, đó không phải là có ước mơ, đó gọi là tự cao tự đại.

Trên con đường học y này, Tô Nguyệt Hi còn phải đi một quãng đường dài.

Chỉ khi nào đến được đỉnh núi, Tô Nguyệt Hi mới có tư cách học cách bay.

Vậy nên tạm thời, Tô Nguyệt Hi vẫn nên nghiêm túc mà bước đi!

Những thứ khác, từ từ rồi sẽ đến, nghiên cứu về thuốc thành phẩm, thời gian của cô còn rất nhiều!

...

Sau một đêm ngủ ngon, ngày hôm sau, Tô Nguyệt Hi tràn đầy sinh lực, xỏ đôi ủng cao cổ đi mưa, loại có lớp da dày.

Cô còn mặc thêm áo dài tay, quần dài, buộc chặt ống tay áo và ống quần, đeo thêm găng tay, mũ và khẩu trang, chỉ để lộ ra đôi mắt.

May mà bây giờ là cuối thu, không nóng, Tô Nguyệt Hi được bọc kín mít như vậy mới không phải chịu khổ.

Mà lý do Tô Nguyệt Hi tự bọc mình như xác ướp, chỉ vì hôm nay cô chuẩn bị lên núi bắt côn trùng độc, đào cỏ dại độc.

Tỉnh Nam không chỉ là vương quốc của thực vật, mà còn là vương quốc của côn trùng.

Các loại thực vật và côn trùng sống ở tỉnh Nam, tổng cộng có lẽ lên đến hàng chục nghìn loại, côn trùng độc, cỏ dại độc cũng có đến hàng nghìn loại.

Mà côn trùng độc, cỏ dại độc, mặc dù có độc, một số thậm chí cực độc, thấy m.á.u phong hầu, nhưng thực ra, nhiều loại côn trùng độc, cỏ dại độc, chỉ cần qua chế biến là có thể trở thành thuốc Đông y cứu mạng.

Chẳng hạn như rết, rắn độc, cóc độc, cũng như trúc đào, lôi công đằng, man đồ la v.v.

Những thứ độc này ở miền Bắc hầu như không có, nhưng tỉnh Nam lại có hầu hết, hôm nay Tô Nguyệt Hi định dành cả ngày bận rộn, làm giàu cho kho thuốc của mình.

Để tránh anh trai lo lắng, lần này Tô Nguyệt Hi không thông báo cho ai cả.

Cô cẩn thận tránh mọi người, nhưng đúng lúc cô sắp bước ra khỏi cổng quân khu, thấy ánh sáng của hy vọng, thì...

Trời đất lại giáng cho Tô Nguyệt Hi một gậy, khiến cô xui xẻo gặp phải Tô Hồng Hưng đang chạy bộ tập thể dục.

Xui xẻo tột cùng...

Tô Nguyệt Hi trong lòng kêu khổ, chỉ có thể cầu nguyện Tô Hồng Hưng không nhận ra mình.

Vân Mộng Hạ Vũ

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-xuyen-khong-toi-tro-thanh-bac-sy-noi-tieng-toan-cau/chuong-117.html.]

Bước chân không biết từ bao giờ đã nhanh hơn, đến khi rời khỏi cổng lớn mà Tô Hồng Hưng vẫn không lên tiếng, Tô Nguyệt Hi mới thở phào nhẹ nhõm.

Quả là may mắn khi cô đã quấn mình như một xác ướp, anh trai mới không phát hiện ra cô.

Không cần phải bị giáo huấn, thật sự là quá tốt rồi.

Dưới chiếc khẩu trang, Tô Nguyệt Hi nở nụ cười, mắt híp đến mức gần như không thấy được nữa.

Cô như một chú thỏ nhỏ, vừa đi vừa nhảy nhót, giống như một đứa trẻ mẫu giáo.

"Tô Nguyệt Hi, em mặc thành cái dạng quỷ này, định đi đâu vậy?"

Bất chợt, từ phía sau truyền đến giọng nói quen thuộc, làm Tô Nguyệt Hi sợ hãi đến mức đứng hình tại chỗ.

"Tô Nguyệt Hi," Tô Hồng Hưng lại gọi đầy đủ tên lần nữa, có thể thấy anh ấy tức giận đến mức nào.

"Không phải chứ! Mặc như thế này mà anh trai cũng nhận ra được ư?" Tô Nguyệt Hi ôm mặt kêu khổ.

Tô Hồng Hưng lạnh lùng hừ một tiếng, "Dù em biến thành tro, anh cũng nhận ra em."

Tô Nguyệt Hi: Hu hu hu...

Đã bị bắt quả tang, trốn cũng không thoát được nữa.

Tô Nguyệt Hi cảm thấy tuyệt vọng trong lòng, chậm rãi di chuyển thân mình như một con rùa.

Sau đó với vẻ mặt tội lỗi, cô gọi một tiếng "anh trai"!

Tô Hồng Hưng nhìn thấy Tô Nguyệt Hi chỉ lộ ra đôi mắt, tức giận đến mức không biết phải làm sao.

Lần đầu tiên anh ấy nhìn Tô Nguyệt Hi bằng vẻ mặt lạnh lùng, hỏi một cách gắt gỏng: "Em chưa nói, em định đi đâu?"

Tô Nguyệt Hi cúi đầu nghịch ngợm đầu ngón tay, không dám nhìn vào mắt Tô Hồng Hưng, "Em định đi quanh quanh gần đây thôi."

"Đi quanh quanh cần phải mặc như thế này sao?" Tô Hồng Hưng hoàn toàn không tin lời nói dối của Tô Nguyệt Hi.

Đôi mắt Tô Nguyệt Hi tròn xoe, linh hoạt, cô ngay lập tức nghĩ ra một cái cớ tốt.

"Không phải em nghe nói ở đây muỗi nhiều lắm sao? Mặc như thế này để tránh bị muỗi đốt."

"Tô Nguyệt Hi, em có biết không? Mỗi khi em nói dối, đôi mắt em sẽ nhìn lung tung, hết nhìn trái lại nhìn phải." Tô Hồng Hưng không hề khoan nhượng vạch trần lời nói dối của Tô Nguyệt Hi.

Thôi được rồi, không qua mặt được anh trai, Tô Nguyệt Hi cúi đầu uể oải, nói nhỏ: "Em chỉ là, muốn đi đào một ít thảo dược thôi."

"Anh đã biết mà," Tô Hồng Hưng mặt đen sì như đáy nồi, dùng ngón tay chỉ thẳng vào trán Tô Nguyệt Hi, nói: "Anh đã bảo em như nào? Núi ở tỉnh Nam có bao nhiêu thứ độc hại không thể kể xiết. Chỉ riêng quân đoàn của chúng ta, mỗi năm có bao nhiêu người c.h.ế.t vì ngộ độc, dùng hai bàn tay cũng không đếm xuể, sao em còn dám đi? Em không muốn mạng nhỏ của mình nữa à?"

"Nếu em cảm thấy mình sống quá lâu, thì cứ nói với anh, anh chắc chắn sẽ khiến em thực sự cảm nhận được, sống tốt như nào," câu cuối, Tô Hồng Hưng nghiến răng nghiến lợi nói.

Tô Nguyệt Hi bị dọa đến rùng mình, vội vàng giơ đôi tay của mình được bọc kín mít lên, "Anh xem này, em chuẩn bị kỹ lắm, không có chuyện gì đâu. Hơn nữa, em là bác sĩ, nếu bị độc, tự em có thể giải quyết."

Tô Hồng Hưng tức giận đập một cái lên trán Tô Nguyệt Hi, làm cho trán cô đỏ bừng.

"Em coi anh là đồ ngốc à? Nếu bác sĩ giỏi như vậy, quân đoàn của chúng ta đã không có nhiều người c.h.ế.t như vậy? Hơn nữa, trong núi ở tỉnh Nam, không chỉ có độc vật, mà còn có trăn, voi, cá sấu. Nếu gặp phải những thứ lớn như vậy, em c.h.ế.t mất xác đấy."

Tô Nguyệt Hi mím môi, lẳng lặng lấy ra từ trong giỏ xách của mình một cục gì đó được bọc trong da, nói: "Đây là phân hổ em nhặt được ở tỉnh Hắc Long, nếu thực sự gặp phải những thứ đó, có phân hổ ở đây, chúng sẽ sợ em."

Điều này tất nhiên là giả, dù hổ có mạnh mẽ đến đâu, cũng không phải tất cả các loài vật đều sợ nó, huống hồ chỉ là một cục phân.

Bình Luận (0)
Comment