Sau Khi Xuyên Không, Tôi Trở Thành Bác Sỹ Nổi Tiếng Toàn Cầu

Chương 118

Lý do Tô Nguyệt Hi chuẩn bị phân hổ, chỉ là để lừa người khác, che giấu không gian của mình.

Về chuyện này, Tô Hồng Hưng thực sự không biết.

Dù Tô Nguyệt Hi chuẩn bị rất kỹ, nhưng Tô Hồng Hưng vẫn rất tức giận, chỉ là bớt hơn một chút so với lúc đầu.

"Em mơ đẹp đấy, nhưng em không biết, tai nạn thường đến một cách bất ngờ."

"Dù sao, vì an toàn của em, em không được phép đi. Em không thể để mẹ phải chịu cảnh người tóc bạc tiễn kẻ đầu xanh được!"

Tô Nguyệt Hi toát mồ hôi, anh trai của cô thật biết cách nói chuyện!

"Anh, em chỉ đi quanh quanh gần đây thôi, không vào sâu trong núi, anh thật sự không cần phải quá lo lắng."

"Hơn nữa, em đi cũng là để làm việc chính đáng, em đi đào thảo dược, để sau này có thể dùng để chữa bệnh cho người khác. Khi ở phía Bắc, em cũng thường xuyên vào núi, nơi đó còn có cả hổ và gấu, em cũng chẳng sao cả!"

"Em một lần không sao, có thể đảm bảo lần nào cũng không sao không? Nguyệt Hi, em có thể không khiến anh lo lắng được không? Hãy về với anh đi!"

Dù Tô Nguyệt Hi khiến anh ấy đau đầu không ngừng, nhưng cunxg nhận ra rằng Tô Nguyệt Hi không chịu áp đặt, Tô Hồng Hưng vẫn dịu giọng nói.

Tô Nguyệt Hi cũng nhìn Tô Hồng Hưng với ánh mắt cầu xin, "Anh, em mất bao công sức mới xin được một lần nghỉ, nếu bỏ lỡ lần này, không biết bao giờ mới có cơ hội nữa."

"Em hứa với anh được không? Em chỉ đi quanh quanh gần đây thôi, nhất định không vào những nơi nguy hiểm. Anh trai tốt của em, anh đồng ý với em nhé? Em xin anh đấy!"

Cuối cùng, Tô Nguyệt Hi cũng dùng chiêu bài làm nũng.

Mà đàn ông, quả thực là không thể chống lại được sự làm nũng của phụ nữ.

Không lâu sau, Tô Hồng Hưng vốn có thái độ kiên quyết, sau khi được Tô Nguyệt Hi ngọt ngào gọi là "anh trai tốt", lập tức quăng mọi tức giận qua một bên.

"Em thật sự muốn đi lắm à?" Tô Hồng Hưng hỏi lại.

Tô Nguyệt Hi nhếch môi, vẻ mặt đáng thương gật đầu.

Tô Hồng Hưng thở dài, "Ôi! Thật không biết làm sao với em. Thôi được, anh đi cùng em vậy!"

"Anh ~" Tô Nguyệt Hi bất giác lộ ra dáng vẻ trẻ con, khóe miệng nở nụ cười rạng rỡ.

"Em đâu phải trẻ con, anh cần gì phải lúc nào cũng đi theo em? Hơn nữa anh còn phải huấn luyện, vì em không đáng đâu."

Tô Hồng Hưng bất lực xoa xoa đầu Tô Nguyệt Hi, cuối cùng cũng nở nụ cười, nói: "Em quên à, anh cũng có kỳ nghỉ mà."

Trong quân đội, thực ra các binh sĩ cũng có ngày nghỉ. Dù sao, họ cũng không phải là máy móc, nếu phải luyện tập với cường độ cao suốt thời gian dài, thì ai cũng khó mà chịu nổi.

Hiện tại, các binh sĩ được nghỉ vào mỗi cuối tuần, nhưng chỉ được phép nghỉ trong doanh trại, không được phép tự tiện ra ngoài.

Về phần nghỉ phép hàng năm, binh sĩ bình thường không có nghỉ phép hàng năm. Khi được thăng chức lên thành trưởng ban, trưởng liên, trưởng đoàn, họ mới có từ mười lăm đến năm mươi ngày nghỉ phép hàng năm.

Hôm nay tình cờ là cuối tuần, Tô Hồng Hưng chỉ cần báo cáo với cấp trên và được phê duyệt, thì anh ấy có thể dành thời gian cho Tô Nguyệt Hi.

Tô Nguyệt Hi có chút miễn cưỡng, nếu anh trai đi cùng, cô không thể vào không gian của mình.

Nhưng đó là tình cảm anh trai dành cho cô, Tô Nguyệt Hi không nỡ từ chối, cũng không tìm được lý do để từ chối.

Thôi thì...

Tô Nguyệt Hi nhanh chóng mở lòng mình, không vào được không gian cũng không sao.

Cô sẽ cố gắng bắt những sinh vật độc sống, đào thật nhiều rễ độc, như vậy vẫn có thể nuôi chúng trong không gian.

Lợi dụng lúc Tô Hồng Hưng quay về báo cáo, Tô Nguyệt Hi lại để Hắc Kim ra khỏi không gian, đi vào rừng hít thở không khí trong lành.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-xuyen-khong-toi-tro-thanh-bac-sy-noi-tieng-toan-cau/chuong-118.html.]

Khoảng mười mấy phút sau, Tô Hồng Hưng quay lại.

Khi đến bên cạnh Tô Nguyệt Hi, Tô Hồng Hưng vô thức đeo giỏ lên lưng mình.

Anh ấy cũng mang theo một bọc hành lý và một bình nước.

"Anh, anh mang cái gì vậy?" Tô Nguyệt Hi hỏi với vẻ mặt tò mò.

"Là thức ăn khô đấy! Em gái ngốc này, chuẩn bị ra ngoài mà không mang theo đồ ăn và nước sạch, định đói bụng trên núi à?"

Em có không gian mà! Nhưng Tô Nguyệt Hi không dám nói ra.

Cô cố gắng giải thích, "Ha ha! Em định tìm ít trái cây dại ăn tạm."

Tô Hồng Hưng không vui nhìn Tô Nguyệt Hi một cái, "Em chỉ là lười biếng thôi!"

Ha ha...

Vì không thể tiết lộ không gian, Tô Nguyệt Hi chỉ có thể chấp nhận lời anh trai, im lặng nhận lấy ánh mắt coi thường của anh ấy.

"Anh, anh biết chỗ nào gần đây có rắn độc và rết không?" Không muốn tiếp tục nhìn thấy ánh mắt "em thật ngốc" của anh trai, Tô Nguyệt Hi khéo léo chuyển đề tài.

Nhưng câu hỏi của cô lại khiến Tô Hồng Hưng giật mình.

"Em dám bắt những thứ đó à, không muốn sống nữa sao?"

Tô Nguyệt Hi giơ cao đôi găng tay của mình, Tô Hồng Hưng không biết phải nói sao, chỉ có thể trừng mắt nhìn Tô Nguyệt Hi, hỏi, "Em bắt những thứ đó làm gì?"

Tô Nguyệt Hi: "Những thứ đó là dược liệu."

Tô Hồng Hưng: "Bọ cạp cũng là thuốc à?"

Tô Nguyệt Hi gật đầu, "Còn có rắn độc, cóc, thậm chí phân dơi cũng là thuốc, cái tên cũng rất hay, gọi là dạ minh sa."

"Còn có phân thỏ, gọi là vọng nguyệt sa. Phân tằm là tàm sa, phân gà có một chút trắng, cái đó gọi là kê thỉ bạch..."

Vân Mộng Hạ Vũ

"Dừng lại," Tô Hồng Hưng đột nhiên cắt ngang lời Tô Nguyệt Hi, "Em đừng nói nữa, như vậy sau này anh làm sao có thể yên tâm uống thuốc Đông y."

Tô Nguyệt Hi: "Hi hi!"

Vẻ mặt của Tô Hồng Hưng càng trở nên khó chịu hơn, nhưng lại vô thức đi về phía nơi có nhiều côn trùng độc.

Không còn cách nào khác, ai bảo Tô Nguyệt Hi là em gái đáng yêu nhất của anh ấy!

Để làm em gái mình vui lòng, dù phải lên núi xuống biển, anh ấy cũng sẵn lòng.

Có anh trai đi cùng, suốt quãng đường Tô Nguyệt Hi không ngừng nói chuyện, liên tục kể cho Tô Hồng Hưng nghe những chuyện đã xảy ra ở phương Bắc.

Miệng không nhàn rỗi, mắt Tô Nguyệt Hi cũng không nhàn rỗi, luôn quan sát tứ phương, chỉ cần gặp phải dược liệu không có trong không gian của mình, Tô Nguyệt Hi sẽ thu gom tất cả vào túi.

Tỉnh Nam thực sự xứng đáng với danh hiệu vương quốc của thực vật, chỉ vài trăm mét mà thôi, Tô Nguyệt Hi đã phát hiện ra hơn mười loại dược liệu không có trong không gian của mình.

Điều này khiến Tô Nguyệt Hi vô cùng vui mừng, cô và Tô Hồng Hưng liên tục đào bới, không đến một nghìn mét đường, họ đã đi mất hơn nửa giờ.

Cùng lúc, mùa thu của tỉnh Nam cũng rất đẹp, mắt nhìn đâu cũng thấy màu vàng rực rỡ, lộng lẫy chói lọi.

Chưa kể đến động vật, các loại chim nhỏ, to, thấp, cao, béo, đếm không xuể.

Còn có sóc nhỏ, nhím, thỏ, bồ câu, v.v., giống như đang tổ chức một cuộc hội nghị lớn của động vật.

Tô Nguyệt Hi nhìn chằm chằm không rời mắt, khuôn mặt cô cười đến cứng đờ.

Đang đi trên đường, chỉ là quẹo một cái, trước mặt Tô Nguyệt Hi đột nhiên xuất hiện một cánh đồng đá.

Bình Luận (0)
Comment