Chương 1007: Đoàn Viên
Chương 1007: Đoàn Viên
Chương 1007: Đoàn Viên
"Không có vấn đề gì, trước khi đi có thể đưa cho ngươi." Chu Oánh nói xong kêu gọi mọi người ngồi xuống, đồng thời chuẩn bị trà, đậu phộng và hạt dưa cho mọi người.
Thậm chí còn có loại hạt sấy khô quý như óc chó, quả phỉ, hạt thông.
Tán gẫu vài câu, mẹ chồng và nàng dâu nhà Lưu Thị đi tìm Bạch Thị nói chuyện tiếp.
Còn Chu Oánh tìm Quách Thị hỏi: "Dì Quách, đám cưới Tử Huyên đã định ngày chưa?"
"Định rồi, vào ngày 18 tháng 4, đến lúc đó thời tiết ôn hòa, cũng đỡ cực hơn."
"Cũng đúng, một khi Tử Huyên thành thân, nhiệm vụ của người cũng coi như hoàn thành rồi, có thể thở phào nhẹ nhõm một chút."
Quách Thị mặt đỏ nói: "Sợ là vẫn còn việc bận đây."
Chu Oánh sửng sốt một chút, nhìn thấy tay của bà ta đặt trên bụng, kinh ngạc hỏi: "Người đây là lại có rồi?"
"Đúng vậy, ta cũng không nghĩ đến sẽ hoài thai, thật ngại quá đi."
"Cái gì chứ, người mới hơn ba mươi, không tính là già."
"Đúng vậy, cũng có người hơn bốn mươi mới sinh hài tử, ngươi nha, cứ yên tâm mà sinh con là được rồi." Đào Thị ở bên cạnh nói.
Còn Dương Thị chỉ cười cười, không có mở lời.
Nói thật, nàng ta đều thấy qua nữ nhân năm mươi sáu mươi tuổi vẫn sinh con, hơn ba mươi thật không tính là gì.
Chu Oánh thấy bọn họ trò chuyện cao hứng, nên đứng lên ngồi sang bên cạnh vợ của Cố Thừa Hỷ, Ngũ cô nương, Dương Tư Kỳ đang ngồi im lặng hỏi: "Thất muội, cảm thấy cơ thể tiêu hóa được không?"
"Cũng được, chỉ cần không ngồi lâu là không có chuyện gì".
"Nếu cảm thấy không khỏe thì nói ra nha."
"Đúng rồi, ngươi đi khám đại phu chưa, dự sinh là khi nào?"
"Dự tính là cuối tháng này, cũng may lúc ban đầu phụ thân đã đặt địa long ở trong phòng, nếu không thì đến lúc đó người lớn và trẻ con đều thấy khó chịu."
"Cũng rất tốt rồi, cũng tốt hơn sinh vào phú thiên ngày nóng nhất trong năm, như vậy mới thật sự cực khổ."
Dương Tư Kỳ cười nói: "Nghe ngươi nói như vậy, ta đột nhiên cảm thấy, ta vẫn là thật may mắn."
"Vận khí thật sự không tệ, đến lúc đó có gì cần giúp đỡ cứ nói."
"Không thành vấn đề, đến lúc đó tẩu tử đừng chê ta phiền phức nha."
Bên này, Cố Thừa Duệ đang cùng mọi người nói chuyện ở trong nhà, rồi nói đến chuyện làm ăn, lại từ chuyện làm ăn nói đến chuyện triều đình.
Cố Thừa Duệ nhìn thấy bọn họ cũng không có nói gì quá đáng, cũng không nhiều chuyện.
Ngược lại Cố Thừa Chí nói: "Trong mấy huynh đệ chúng ta, xem ra lão đại ta không có tiền đồ rồi."
"Đại ca nói vậy, chuyện làm ăn của huynh ngày càng phát đạt, so với bọn đệ mạnh hơn nhiều." Cố Thừa Nghiệp nói.
"Đúng vậy, chỉ là sở thích của mỗi người không giống nhau mà thôi, đệ xem Thừa Hỷ cuối cùng cũng không chọn, đệ ấy thích y thuật phải không." Cố Thừa Tự nói.
"Đúng vậy lão đại, con so với ta và cha con càng có thiên phú làm ăn, mới không bao lâu, con đã vượt xa bọn ta rồi." Cố phụ cười nói
"Đại bác quá khen rồi." Cố Thừa Chí nói đến đây, dừng lại một chút, nhìn Cố Thừa Duệ hỏi: "Đúng rồi, lão tam, đệ biết những thứ này không?"
Nói xong, từ trong túi lấy ra một túi giấy, sau đó mở ra, đặt trước mặt hắn.
Cố Thừa Duệ nhận lấy, cẩn thận xem qua một lượt, nhìn hạt giống màu đen còn nhỏ hơn hạt mè, đột nhiên cũng không biết chính xác là gì.
Sau đó, nhặt vài hạt bỏ vào miệng, cẩn thận nếm thử một lần rồi nói: "Nếu đoán không nhầm thì đây là hạt giống của một loại trái cây."
Với lại hắn dám khẳng định đây là hạt giống thanh long, nhưng lời này hắn không có nói ra.
Mà ngẩng đầu nói: "Loại hạt giống này là đến từ biển?"