Chương 1024: Gặp Chuyện
Chương 1024: Gặp Chuyện
Chương 1024: Gặp Chuyện
Đầu này, Chu Oánh tán gẫu được một lúc với Cố Uyển Ninh, sau khi để lại mười vạn lượng ngân phiếu thì khách sáo vài câu rồi dần theo ba hài tử xuất cung.
Ra ngoài cung, nhìn thấy Cố Thừa Duệ ngồi trên xe ngựa, vẻ mặt buồn bực, ánh mắt chợt lóe lên, hỏi: "Sao vậy, đã gặp phải chuyện gì rồi sao?"
"Không có, chẳng qua Hoàng thượng lại giao cho ta thêm một nhiệm vụ nữa." Cố Thừa Duệ dứt lời, truyền đạt lại ý tứ của Hoàng thượng cho nàng nghe.
Chu Oánh nghe xong cười nói: "Cho chàng thì chàng cứ nhận, nếu thật sự gặp phải cường hào cứ quản thử, nếu cảm thấy quản không được trực tiếp thượng tấu Hoàng Thượng là được."
Mặc dù nói như thế, nhưng Chu Oánh không cảm thấy có thể gặp phải.
Nếu thật sự ầm ĩ nghiêm trọng như vậy, nhất định nàng sẽ biết.
"Cũng chỉ có thể như thế." Cố Thừa Duệ đáp lại một câu, ôm Tam béo vào trong lòng, sau đó đứng dậy chạy về.
Vào buổi chiều, Chu Oánh mang theo chút hoa quả đi qua tìm Minh Ngọc, chào hỏi với một tiếng.
Minh Ngọc vừa nghe đã tràn đầy hâm mộ nói với nàng: "Nhà cô còn có Cố Thừa Duệ quan tâm chăm sóc, Hoài Minh nhà ta, đừng nói tới việc dân ba người nhà ta đi chơi, quanh năm suốt tháng có thể ở nhà nghỉ ngơi năm ba tháng đã tốt rồi."
"Tỷ đó, cứ chết tâm như vậy.
Bây giờ lớn nhỏ trong phủ đều do chị nắm chắc trong tay sai bảo, sao chị không tranh thủ lúc hắn ra ngoài mà dẫn mấy đứa nhỏ cùng đi ra ngoài.
Cho dù chỉ có thể đi cùng Chu đại ca một quãng đường, cũng coi như là mọi người đã ra ngoài đi chơi một chuyến.
Mấu chốt là có thể mở mang kiến thức cho bọn nhỏ, nhất cử tam tiện là chuyện tốt nha."
"Cũng đúng, ta cũng phải dành chút thời gian đi ra ngoài chơi đùa đi, đáng tiếc không thể đi cùng các ngươi.
Lúc quay về nếu gặp được thứ gì tốt, nhớ mang cho ta một phần nha."
"Yên tâm đi, chắc chắn sẽ không quên tỷ với Uyển Ninh."
Sau đó lại khách sáo vài câu, Chu Oánh lại cáo từ về nhà thu dọn hành lý đi.
Mà Cố Thừa Duệ thì đến nha môn y đạo dặn dò một phen.
Buổi tối, gọi Cố Thừa Hỉ, Cố Thành Lâm và Cố Thừa Nghiệp, cùng nhau ăn bữa cơm xem như lời chào từ biệt.
Ngày hôm sau, Chu Oánh gọi Ngưu Phú Quý và Cố Kế tới, sau khi dặn dò một phen để cho bọn hắn thủ tốt sản nghiệp, xế chiều hôm đó, một nhà năm người mang theo hai mươi tên hộ viện lập tức lên đường đi về phía nam.
Bởi vì xe ngựa đã được lốp xe, cho nên cả nhà năm người không đổi sang thuyền mà trực tiếp ngồi xe ngựa, chậm rãi đi về phía nam.
Mỗi khi đến một nơi, chỉ cần có đồ ăn ngon bọn họ đều sẽ ở lại đó hai ngày nghỉ ngơi cho thật tốt.
Trên đường có lướt qua sản nghiệp nhà mình thì thuận tiện tiến vào tuần tra, có vấn đề lập tức giải quyết, không có vấn đề thì thưởng bạc.
Dù sao, trên suốt đường đi cả nhà đều chơi rất vui vẻ.
Tối hôm đó, đoàn người vừa đặt chân vào trong một khách điếm.
Đột nhiên, lão Hổ gõ cửa nói: "Lão gia, tiểu nhân có việc gấp cần bẩm báo."
Cố Thừa Duệ thoáng sửng sốt, giao Tam éo cho Chu Oánh rồi đi ra ngoài, sau đó mang theo lão Hổ đi qua một bên mới bắt đầu hỏi: "Chuyện gì?"
"Trước đó tiểu nhị đi theo tiểu nhị trong điếm ra hậu viện, thời điểm dừng xe ngựa, phát hiện có một người bị thương nghiêm trong phòng củi, nói là gia nô của Thừa Tự lão gia, hình như nhà bọn họ đã xảy ra chuyện gì đó thì phải?"
Cố Thừa Duệ hơi sửng sốt, hỏi: "Có nói chuyện gì không?"
"Không có, hắn không tin tiểu nhân, không chịu nói." Lão hổ lắc đầu nói.
"Trong phạm vi Càn Châu, người trong phủ Tri Châu gặp chuyện không may, không phải nội đấu thì là đã xảy ra chuyện lớn."
"Đi, dắt ta ra sau nhìn thử." Cố Thừa Duệ nói xong lập tức đi ra phía sau.
Lão hổ thấy vậy, lập tức đi theo.
Sau khi hai người đi đến hậu viện, lại không thấy được người nọ, ngược lại thấy được một chuỗi máu.
Hai người lập tức đuổi theo, sau đó tìm được người nọ trong phòng cỏ sát vách.
Cố Thừa Duệ thấy hơi thở của hắn ta yếu ớt, hai tay gắt gao bảo vệ bao quần áo nhỏ trước ngực, tiến lên hỏi: "Vị huynh đệ này, còn may, ta là Cố Thừa Duệ, có thể giúp ngươi xử lý vết thương một chút."