Chương 1025: Cứu Người 1
Chương 1025: Cứu Người 1
Chương 1025: Cứu Người 1
"Sao ta có thẻ chứng minh được thân phận của ngươi?" Người nọ cố hết sức tránh đi ánh mắt nói.
"Không ngờ nói một hồi lâu như vậy, nhưng thật ra ngươi vốn không biết bản hầu." Cố Thừa Duệ cười nhạo nói.
Sau đó hỏi ngược lại: "Vậy sao bản hầu, có thể xác minh thân phân của ngươi đây?"
Người nọ ngẩng đầu, nhìn hắn một cái, lại nhìn thoáng qua lão Hổ, thấy hai người quả thật không có ác ý, lấy ra một khối ngọc bội đưa cho hắn nói: "Hầu gia có nhận ra cái này không?"
Sau khi Cố Thừa Duệ nhận lấy, nghiêm túc nhìn thoáng qua, này là trước dịp tết năm ngoái, khi đó Cố Thừa Duệ vào kinh tham gia khảo hạch, này là món quà hắn đã tặng cho hắn ta.
Sau đó lấy quan ấn y đạo nha môn của mình ra cho hắn ta.
Người nọ mượn ánh trăng yếu ớt, phân biệt một hồi lâu mới trả lại cho hắn, dập đầu nói: "Cầu Hầu gia cứu lão gia nhà ta, đây là..."
Nói xong giao bao quần áo trong lòng cho hắn, chỉ là mới vừa giơ lên còn chưa đợi Cố Thừa Duệ nhận lấy, người nọ đã hôn mê bất tỉnh, tự nhiên bao quần áo trong tay cũng rơi xuống đất.
"Chắc chắn hắn ta đang ở bên trong, nhất định lần này phải thật cẩn thận ngàn vạn lần đừng để cho hắn ta trốn thoát."
Theo một tiếng dặn dò trầm thấp, tiếp theo lại có tiếng the thé phát ra của đồ vật rơi xuống đất.
Cố Thừa Duệ trực tiếp từ lấy một bao mê dược từ trong tay ra, xông ra ngoài với lão Hổ.
Quả nhiên, bên ngoài năm bóng người đang vây quanh căn phòng nhỏ.
Cố Thừa Duệ không đợi bọn họ gây khó dễ, lập tức giơ mê dược trong tay lên sau đó vọt tới với lão Hổ.
Chiến sự hai bên hết sức căng thẳng, rất nhanh đã trạm chán nhau.
Chẳng qua vì có mê dược, đối phương có năm người, mặc dù không ngã xuống nhưng tinh thần cũng trở nên hốt hoảng, ngay cả người lợi hại nhất cũng không thể đứng vững.
Cho nên rất nhanh đã bị hai người bắt được.
Tự nhiên tiếng đánh nhau của hai người cũng lan truyền tới các hộ viện khác, Cố Thừa Duệ thấy vậy nói: "Trói người lại, mặt khác nói với chưởng quầy một tiếng, chúng ta bao hậu viện không cho người khác tiến vào nữa."
Hắn vừa dứt lời, lập tức có một hộ viện chạy về phía trước.
Mà Cố Thừa Duệ cũng tức khắc cho người mang người nọ vào trong một gian phòng ở hậu viện.
Mà chính hắn thì lên lầu nhận lấy hòm thuốc từ Chu Oánh, sau đó vội vã xuống lầu, tự mình trị thương cho người nọ.
Cũng may thương thế người nọ không tính là nặng, chỉ là trên người có mấy vết chém lại vì mất máu quá nhiều nên dẫn tới hôn mê bất tỉnh.
Sau khi Cố Thừa Duệ băng bó cho hắn ta xong, để cho mấy người lão Hổ trông coi, còn hắn thì cầm đồ vật người nọ thề sống chết hộ tống đi vào phòng khách, nghiêm túc mở ra xem.
Không nghĩ tới, bên trong là một quyển sổ sách cùng với một quyển tấu chương.
Cố Thừa Duệ nhanh chóng lật xem sổ sách một phen, bên trong chủ yếu là tham ô danh tế, liên quan đến lương thực, kho bạc, và khoản chuyên dụng dùng để sửa đê xuống cấp trong năm nay.
Nội dung bên trong tấu chương cũng chỉ là khai báo một chút tổng số, và hiện trạng hiện tại trong nha môn.
Cố Thừa Duệ khép tấu chương lại, quay đầu nhìn Chu Oánh nói: "Nha đầu, nàng nhìn thoáng qua Thừa Tự thế nào, ta sợ hắn gặp nguy hiểm."
Chu Oánh nhìn huyết tấu tử trong tay hắn, gật gật đầu, sau đó triển khai thần thức nhìn về phía Tri Châu phủ.
Lúc này trong ngoài Tri Châu phủ đã bị quan binh vây kín.
Cả nhà Cố Thừa Tự đều đã bị bao vây, hơn nữa con trai út của hắn ta, Cố Kiệt Hạo còn bị một tướng lĩnh dẫn đầu đối phương bắt ở trong tay.
Kiêu ngạo nhìn Cố Thừa Tự nói: "Cố đại nhân suy nghĩ kỹ chưa, muốn quyển sổ kia, hay là muốn tiểu nhi tử của ngươi."
"Hồng Lập, ngươi cũng đừng quên thân phận của ta, giết chúng ta ngươi không sợ rước lấy lửa thiêu thân sao.
Hơn nữa, động tĩnh của các ngươi lớn như vậy, các ngươi cảm thấy Hoàng Thượng sẽ không biết sao?
Nếu như hiện tại ngươi có thể vứt bỏ ngầm theo ý mình, bản quan có thể đánh tiếng với Minh Hoàng thượng, tha cho ngươi một mạng."