Sau Khi Xuyên Qua, Cùng Phu Quân Mang Hàng Tỷ Vật Tư Đi Làm Ruộng (Dịch Full)

Chương 1025 - Chương 1031: Chuyện Vớ Vẩn 1

Chương 1031: Chuyện Vớ Vẩn 1 Chương 1031: Chuyện Vớ Vẩn 1 Chương 1031: Chuyện Vớ Vẩn 1
Chớp mắt một tháng đã trôi qua, bọn họ đã thật sự đến phương Nam, ngày hôm đó một nhóm người bọn họ nghe theo lời giới thiệu của người dân địa phương, trên đường đi lên núi Lương Sơn đã đi qua một thôn nhỏ.

Từ xa đã có thể nhìn thấy một đám đông đang vây quanh đó, trong đám đông đó còn ẩn ẩn truyền đến tiếng khóc.

Cố Thừa Duệ nói với Lão Hổ: “Nhìn xem phía trước đang xảy ra chuyện gì?"

“Vâng." Lão Hổ đáp, hắn ta tiến lên phía trước hỏi thăm rồi nhanh chóng quay trở về, nói: “Bẩm lão gia, đó là một cô gái trước khi kết hôn đã có thai, các thành viên trong tộc của nàng ấy muốn đem người đi trầm đường."

Cố Thừa Duệ do dự hỏi: "Chỉ có cô gái đó thôi sao?"

"Đúng, chỉ có cô gái đó thôi"

Cố Thừa Duệ nghe xong thì quay sang nhìn Chu Oánh, loại chuyện này hắn không thể ra mặt, sẽ rất phiền phức nếu hắn tự rước lấy họa vào thân.

Nếu muốn ra mặt, chỉ có thể là Chu Oánh ra mặt.

Đương nhiên, nếu không muốn quản chuyện này, bọn họ có thể trực tiếp đi vòng qua đó và phớt lờ chuyện này đi.

Đương nhiên là Chu Oánh hiểu ý của hắn là gì, nàng triển khai thần thức nhìn thoáng qua, xem xem chuyện này có đáng để nàng ra tay hay không.

Nàng rất nhanh đã nhìn thấy cô gái đang mang thai kia, cô nương mười lăm mười sáu tuổi đang bị nhốt lại trong một cái lồng tre.

Mặc dù cô nương đó đã sợ hãi đến phát khóc nhưng lại không hề cầu xin sự tha thứ, thoạt nhìn có vẻ như là một cô nương đoan chính.

Ngược lại thì phụ mẫu của nàng ấy lại khóc đến lệ rơi đầy mặt, hai người quỳ xuống đất, cố gắng cầu xin thành viên trong tộc ở xung quanh.

Hơn nữa nghe qua ý tứ này chính là, cặp vợ chồng già này chỉ có duy nhất đứa con gái này mà thôi.

Nếu như nàng chết đi, vậy thì một nhà bốn người đều sẽ không còn nữa.

"Cha, trầm đường là gì ạ?" Lúc này Quả Quả tò mò hỏi.

"Trầm đường chính là mang những người phụ nữ hồng hạnh vượt tường dìm xuống nước cho tới chết." Cố Thừa Duệ trả lời.

"A, vậy thì để cho họ thành thân với nhau là được mà, tại sao lại phải giết họ chứ."

"Đây chính là quy tắc trong tộc của họ."

"Vậy thì chúng ta có thể cứu họ được không?"

"Nếu như con quyết định cứu họ, vậy thì con sẽ phải chịu trách nhiệm về hậu quả cho hành vi của mình, nếu bộ tộc của họ không dung thứ cho họ thì con sẽ làm thế nào?"

Chu Oánh nhìn khuôn mặt buồn bã của Quả Quả, sau đó lại nhìn đến phụ mẫu đang khóc lóc thảm thiết, cuối cùng nàng nói: "Ta sẽ đi xem sao, nếu như cô ấy đáng được cứu thì ta sẽ cứu cô ấy."

Sau khi nói xong nàng bước xuống khỏi xe ngựa, sau đó gọi thêm hai hộ viện cùng nàng đi qua đó.

Đúng lúc nhìn thấy những người đó muốn đem người dìm xuống ao.

Chu Oánh tiến lên phía trước, nàng tò mò hỏi: "Thật kỳ lạ. Trầm đường không phải là nên có hai người sao? Tại sao lại chỉ có một người? Các người sẽ không phải là đang muốn giết người chứ?"

Nàng vừa dứt lời, tất cả mọi người đều hướng ánh mắt về phía nàng, nhưng rõ ràng là đa số những người có mặt ở đây đều không hiểu nàng đang nói gì.

Nhưng có lẽ vì nhìn ra được thân phận của nàng không hề đơn giản vậy nên mọi người vẫn có chút kiêng dè mà nhìn nàng.

Sau đó một ông lão tóc bạc xua tay nói ra hai chữ.

Chu Oánh không ngờ rằng nàng lại có thể nghe hiểu được.

Không đợi nàng can ngăn, hai vị phụ mẫu kia đã chạy tới, hướng về phía nàng quỳ lạy ba cái rồi nói: "Quý nhân, xin ngươi hãy cứu lấy tiểu nữ, con bé là bị người khác hãm hại, đó không phải là chủ ý của con bé đâu."

"Chớ có nói bậy, đây là việc trong nội tộc ta, bất kể là kẻ nào cũng không được phép nhúng ta." Ông lão với mái tóc bạc nói.

"Trường tộc, ngài muốn tộc chúng ta bị tuyệt hậu sao?"

"Im miệng, ta..." Ông lão gầm lên giận dữ.

Chu Oánh ngắt lời: "Nếu như ngươi đã nói vậy, hôm nay ta sẽ quản định việc này, đưa người lên, nếu không bổn phu nhân sẽ dựa theo tội mưu tài hại mệnh để trừng trị các ngươi."

Nghe vậy, hai gã hộ viện lập tức tiến tới ngăn cản hai người đang muốn thả lồng tre xuống ao.

Lúc này, một người đàn ông ăn mặc như một thư sinh bước tới, chắp tay nói: "Xin hỏi phu nhân là ai, đây là quy tắc trong tộc của chúng tôi, xin đừng can thiệp vào chuyện này."

"Tộc quy lớn hay là vương pháp lớn." Chu Oánh hỏi.

Thư sinh sửng sốt một chút, đáp: "Phải, đây là truyền thừa mấy ngàn năm của chúng ta ở nơi này."
Bình Luận (0)
Comment