Chương 1032: Chuyện Vớ Vẩn 2
Chương 1032: Chuyện Vớ Vẩn 2
Chương 1032: Chuyện Vớ Vẩn 2
“Nói như vậy, trong mắt ngươi là tộc quy lớn rồi."
“Học trò không dám." Thư sinh lập tức hành lễ đáp.
“Bớt phí lời, đây là địa bàn của Uông thị nhất tộc chúng ta, tất thảy đều do lão phu quyết định." Lúc này trưởng tộc bước tới nói.
Thư sinh nghe vậy lập tức cảm thấy mồ hôi ứa ra đầy đầu.
Lời này nói ra có chút lớn, nếu như đối phương nghiêm túc, bọn họ hoàn toàn có thể bị cấu thành tội danh tạo phản, cho dù sau đó không có vấn đề gì nữa thì tội danh đại bất kính này cũng không thể thoát khỏi được.
"Nói như vậy, ngươi đã không còn là con dân của Đại Minh nữa?" Sau khi Chu Oánh nói xong, nàng vẫy vẫy tay.
Cố Thừa Duệ vẫn luôn để ý bên đó, hắn nhanh chóng phái Lâm Nhất Thiên dẫn theo người đến đó.
Trưởng tộc nhìn bọn họ, mỗi người đều cầm dao trên tay, sắc mặt đột nhiên thay đổi, nói: "Các người là ai, nhất định phải nhúng tay vào chút việc vớ vẩn này sao?"
"Chuyện liên quan tới mạng người cũng gọi là chuyện vớ vẩn.
Chỉ mới vài năm trôi qua các người đã không màng đến Thái Thượng Hoàng, thậm chí là thánh chỉ của Hoàng Thượng về việc toàn dân phải dốc toàn lực tìm mọi cách để gia tăng dân số."
Chu Oánh hừ lạnh, sau đó nàng lấy ra ngọc bài của mình rồi nói: "Bổn phu nhân bất tài, lại chỉ là nhị phẩm Cáo mệnh, ngươi nói xem là có quyền để xử lý chuyện này hay không?"
Thư sinh tiến lên phía trước nhìn vào ngọc bài, lập tức quỳ xuống nói: "Học trò Uông Minh Kiệt, diện kiến An Lạc hầu phu nhân."
Trưởng tộc nghe vậy, thân thể ông ta run lên, lập tức quỳ xuống.
Tên tuổi của An Lạc hầu có thể nói là như sấm bên tai, chưa nói đến việc hắn là biểu huynh của Hoàng hậu, hắn còn là đích tử của Bình Dương công chúa. Chỉ cần nhắc đến công trạng của hắn trong vài năm qua đã khiến cho người khác không thể không tôn trọng hắn.
Nghĩ đến đây, hắn ta không khỏi hối hận, nếu biết bọn họ sẽ tới đây, lẽ ra hắn ta nên đem người xử lý sớm hơn một chút.
Mặc dù đa số mọi người đều không biết họ đang nói gì, nhưng khi nhìn thấy ngọc bài trên tay Chu Oánh cùng với thái độ của trưởng tộc và con trai ông ta, họ cũng lập tức quỳ xuống.
Chu Oánh thấy vậy cũng không lập tức bảo họ đứng dậy, mà là để người đem cô gái suýt thì bị trầm đường dìm chết dưới áo kia đi.
Đợi tới khi nàng ta đi ra, Chu Oánh trực tiếp hỏi bằng tiếng địa phương: "Việc ngươi chưa thành thân mà đã có thai có phải là thật không?"
Cô gái nghe xong thì hổ thẹn gật đầu.
"Phụ thân của đứa bé là ai?"
Cô gái nghe vậy thì cắn môi nhưng cũng không trả lời câu hỏi của nàng.
Phụ mẫu nàng nghe vậy thì lập tức khuyên nhủ: "Đứa trẻ ngốc, nhanh nói ra đi, nói ra rồi quý nhân mới có thể làm chủ cho chúng ta."
"Đúng vậy, tên súc sinh đó rốt cuộc là ai?"
Cô gái nghe xong vẫn không lên tiếng, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.
"Người câm?" Chu Oánh hỏi.
"Không, không phải, tính tình của con bé chỉ là có chút dễ xấu hổ mà thôi?" Mẫu thân của cô gái liên tục lắc đầu nói.
"Nghe nói, nhà các người chỉ có một đứa con gái duy nhất là nàng ta?"
"Đúng vậy, trước đây khi sinh con bé, vì khó sinh nên ta bị xuất huyết nặng, sau đó thì không mang thai thêm lần nào nữa.
Vậy nên, cầu xin phu nhân hãy cứu lấy tiểu nữ, nếu không hai vợ chồng chúng ta sẽ không thể sống nổi."
"Bổn phu nhân vốn là người có tâm, thế nhưng ai khiến các ngươi dạy dỗ không tốt, nuôi dưỡng ra một đứa con gái bất hiếu.
Ngươi nhìn bộ dạng của nàng ta xem, rõ ràng là vì tình lang mà nhẫn tâm không cần phụ mẫu.
Nếu như nàng ta đã muốn chết, các người hà tất phải cứu nàng ta, vậy thì không bằng các người cũng chết cùng với nàng ta, như vậy thì tất cả đều sẽ đầu xuôi đuôi lọt.
Nhưng đáng tiếc, nàng ta vì mối tình si, đã định trước là phải trả giá đắt.
Nói không chừng, người ta còn đang cảm thấy vui mừng vì đã loại bỏ được một kẻ phiền phức như nàng ta." Chu Oánh lắc đầu nói.
Mọi người sau khi nghe tiếng địa phương trôi chảy của nàng đều cảm thấy có chút lơ mơ.
Ngay khi vừa định thần lại, ho lại bị những lời nói của nàng làm cho bàng hoàng, không phải nàng tới là để cứu người sao, tại sao bây giờ nàng lại thay đổi, ngược lại nàng còn muốn để cho cả nhà họ cùng chết.
Thế nhưng vẫn có những người có suy nghĩ nhanh nhẹn, biết rằng những lời nàng nói ra thực chất chỉ để kích động cô gái kia mà thôi.
"Không phải, không phải, không phải như vậy." Cô gái cuối cùng cũng mở miệng, cật lực muốn buông lời giải thích.