Chương 1045: Bao Lì Xì
Chương 1045: Bao Lì Xì
Chương 1045: Bao Lì Xì
Khi nhìn thấy mỗi đứa trẻ nhận được một trăm lượng bạc, thì cả hai đều ngạc nhiên nhưng không nói gì thêm.
Thay vào đó, họ bảo các cậu bé phải học tập chăm chỉ.
Bốn người Chu Oánh vừa vào nhà, Cố Tử Di cũng mang các con mình đi vào, cười nói: "Đã mấy năm không gặp, ngoài vẻ ngoài trưởng thành vững vàng ra thì đệ muội cũng không hề thay đổi chút nào."
"Đại tỷ, cảm ơn tỷ đã khen ngợi. Mau ngồi xuống. Đúng rồi." Chu Oánh nói xong, nhìn cậu bé trạc tuổi Quả Quả nói: "Đây là đứa trẻ mà tỷ và đại tỷ phu sinh ư."
"Đúng vậy, thằng bé tên là Trương Kính Tùng, nào, con chào mợ đi." Cố Tử Di nói.
Trương Kính Tùng khi nghe điều này đã cười và nói: "Tùng Nhi chào mợ ạ."
"Cậu bé ngoan, nào, đứng dậy nhanh lên. Thằng bé trông giống cha nó quá. Loại cơ thể này rất tốt cho việc rèn luyện võ thuật." Chu Oánh giúp cậu bé đứng dậy và nói.
Sau đó, nàng gọi Hoan Hoan và Nhạc Nhạc đến, đưa cho mỗi người một bao lì xì màu đỏ trị giá một trăm lượng.
Sau đó lại hỏi: "Hoan Hoan không còn trẻ, hôn sự đã được sắp xếp chưa?"
"Đã sắp xếp rồi. Cậu chàng là con trai của gia đình huyện thừa Bạch, sẽ kết hôn vào tháng 4 năm nay."
"Huyện thừa Bạch, con trai của gia đình Bạch Cảnh Bình?"
"Đúng vậy, là tú tài được chọn trong bài kiểm tra năm ngoái, là người tương đối kiên định và chúng ta cũng biết rõ những điều cơ bản nên đã quyết định sắp xếp cho kết hôn."
"Điều đó khá tốt, Bạch đại nhân kia, cũng khá là không tồi."
"Nhân tiện, Thừa Duệ và ba đứa trẻ đâu?"
"Thừa Duệ đến nhà trưởng thôn, nói rằng phải xử lý một số việc. Về phần ba đứa trẻ, thì chúng đi cho ngựa ăn ở phía sau rồi."
"Chúng cũng cho ngựa ăn à?"
"Đúng vậy, Quả Quả và Thần Thần đều biết cưỡi ngựa nên muội đã dạy chúng cách cho ngựa ăn."
"Mợ, Tùng Nhi có thể ra phía sau xem thử được không?" Trương Kính Tùng nói.
"Đương nhiên là được." Chu Oánh gật đầu.
Trương Kính Tùng nghe vậy lập tức quay người chạy ra ngoài, Hoan Hoan và Nhạc Nhạc nhìn nhau rồi cũng chạy ra ngoài.
Cố Tử Di lắc đầu nói: "Hai con bé này vừa về quê là không chịu ngồi yên."
"Muội lại nghĩ thế cũng tốt, nha đầu mà quy củ quá sẽ không đáng yêu và không được yêu thích."
"Tỷ cứ nghĩ muội trở thành cáo mệnh phu nhân rồi sẽ thay đổi chứ, không ngờ rằng vẫn không thay đổi chút nào."
"Không có chuyện như vậy đâu, hơn nữa, muội cũng thích bị phải tuân theo quy củ. Đúng rồi, tỷ phu còn làm bộ đầu sao?"
"Còn làm gì nữa, ngài ấy cũng không thể làm gì khác, nhưng điều này cũng khá tốt, cả nhà mỗi ngày đều ở bên nhau, bọn tỷ cũng cảm thấy rất thoải mái."
"Cũng đúng."
Sau đó hai người trò chuyện một lúc thì Quả Quả và những người khác quay lại.
Cố Tử Di nhìn thấy Tam Béo, lập tức cười nói: "Ồ, đây là con thứ ba trong nhà muội nhỉ. Vừa thanh tú lại vừa lễ phép, khiến người ta ngay từ cái nhìn đầu tiên đều thích."
Nói xong, nàng đứng dậy ôm lấy Tam Béo nói: "Nói cho đại cô biết, hôm nay cháu bao nhiêu tuổi?"
"Ba tuổi." Tam Béo dùng hết sức duỗi ra ba ngón tay.
"Thật thông minh." Cố Tử Di nói xong, nàng ấy đeo cho cậu bé một đôi vòng tay bạc nhỏ.
Sau đó, nàng ấy lại đưa cho Quả Quả một trâm kẹp tóc nhỏ màu hồng và đưa cho Thần Thần một nghiên mực tốt.
Quả Quả thấy vậy lập tức hành lễ và nói: "Cảm ơn đại cô."
Thần Thần và Tam Béo nghe xong cũng hành lễ.
"Mọi người ngồi xuống đi, để muội đi mang đồ ăn nhẹ cho bọn trẻ." Chu Oánh nói xong liền đi đến căn phòng phía tây, từ trong không gian lấy ra một cái khay chín ô vuông.
Bên trong chứa các loại hạt, trái cây sấy khô và thịt khô.
Sau khi bưng ra, nàng đưa cho Quả Quả, nói: "Quả Quả, giúp ta chiêu đãi hai chị họ và một anh họ của con đi."
"Con biết rồi, nương." Quả Quả hành lễ với bọn họ rồi ngồi xuống trên cạnh giường đất, còn pha trà hoa cúc.
Một lúc sau, Cố Thừa Duệ trở lại, sau khi hai tỷ đệ trò chuyện một lúc, Cố Thừa Duệ hỏi: "Sao hôm nay tỷ phu của ta lại không tới?"