Chương 1046: Phân Chia Tài Sản
Chương 1046: Phân Chia Tài Sản
Chương 1046: Phân Chia Tài Sản
"Đừng nói nữa, ngài ấy kém thật đấy, không lúc nào đúng giờ cả. Đây thây, ngày hôm qua có người uống say và gây chuyện ồn ào, kết quả là làm mất mạng người. Ngài ấy đi tra án từ giữa trưa hôm qua đến giờ rồi, đến khi bọn tỷ ra cửa vẫn chưa về nữa."Cố Tử Di phàn nàn một cách oán hận.
"Tỷ cũng đừng trách huynh ấy, là do nhiệm vụ không cho người tự do mà, chỉ cần người vẫn tốt là được." Cố Thừa Duệ nói.
"Ta cũng biết, nếu không ta đã không sống với ngài ấy được nhiều năm như vậy." Cố Tử Di nói.
Trong hai ngày tiếp theo, có rất nhiều người đến thăm.
Tuy nhiên, cả hai chỉ chiêu đãi những người quen biết chứ không hề chiêu đãi người khác hay thậm chí là nhận quà.
Ngày mồng năm tháng một âm lịch, Cố Thừa Duệ theo Cố phụ và Cố nhị thúc đặt một chiếc thuyền lớn.
Sau khi trở về vào ngày 8 tháng Giêng âm lịch, đoàn người đặt chân thẳng lên đường trở về kinh đô.
Vì sức khỏe của Cố Thừa Duệ nên cả nhóm vội vã rất nhanh và cuối cùng đã trở về kinh đô vào ngày thứ mười lăm.
Sau khi ổn định chỗ ở, Chu Oánh gọi Ngưu Phú Quý lại và hỏi: "Ngưu thúc, ngôi nhà này sáu tháng qua thế nào rồi?"
"Mọi thứ vẫn ổn. Đây là sổ tổng hợp năm ngoái để phu nhân xem." Ngưu Phú Quý nói xong, ông đặt khoảng hai mươi cuốn sổ kế toán trong tay trước bàn làm việc.
Chu Oánh gật đầu nói: "Vậy thì tốt, mọi việc sẽ tiếp tục như bình thường, người đáng được khen thưởng thì phải được khen thưởng."
"Vâng." Ngưu Phú Quý nói xong rồi thì quay người đi ra ngoài.
Sau khi ông ấy rời đi, Chu Oánh kiểm tra sổ sách trên máy tính, xác định không có vấn đề gì mới kiểm tra sổ cái.
Ngoại trừ số tiền ngoài ý muốn được cho, thì hiện tại trong nhà bọn họ có tổng cộng 10. 300. 000 lượng bạc, đây thực sự là một số tiền rất lớn.
Đến tối, sau khi ba đứa con đã đi ngủ, hai phu thê mới bước vào không gian.
Chu Oánh đưa cuốn sổ tổng hợp cho Cố Thừa Duệ rồi nói: "Nếu chúng ta rời đi, số lượng bạc và sản nghiệp thì chàng tính làm sao, bây giờ chúng ta cần phải có kế hoạch."
"Hãy để thủy tinh, cao su, xe đạp, vân vân cho hoàng đế, chúng ta không quan tâm là tư nhân hay là nộp vào quốc khố." Cố Thừa Duệ nói xong, dừng lại một chút, nói: "Về phần những người khác, Cố Thành Lâm tạm thời đang giám sát bọn họ.
Nếu chúng ta vẫn có khả năng quay lại, nó là của chúng ta, còn nếu không thể quay lại thì sẽ đưa nó cho Hoàng hậu, để bà ấy kiểm soát chúng.
Còn tiền bạc hiện tại, chúng ta hãy đổi một ít và lấy nó đi để khi chúng ta cần sẽ không phải lúng túng.
Phần còn lại nên chia cho gia tộc và phần còn lại nữa thì nên giao cho hoàng đế để vào cho vào quốc khố là được."
"Cúng đúng, khi chúng ta rời đi, chàng có nghĩ chúng ta nên cung cấp cho hoàng đế một số công nghệ mới?"
"Hãy để lại động cơ và máy phát điện trong phạm vi mà bọn họ có thể hiểu được."
"Được rồi, chúng ta hãy làm việc riêng trong hai ngày này và thu xếp càng sớm càng tốt, thế thôi, vì chàng không có nhiều thời gian đâu nhỉ."
"Ta biết, ta chỉ là không nàng." Cố Thừa Duệ nói xong, hắn trực tiếp ôm nàng.
Mặc dù sau khi khôi phục trí nhớ, hắn vẫn là chính mình, nhưng hắn cũng không còn hoàn toàn là chính mình nữa.
Đương nhiên, tình cảm sẽ khác, đó không phải là điều hắn mong muốn.
Chu Oánh ôm lại hắn, nói: "Ta cũng không đành lòng rời xa chàng."
"Vậy từ nay về sau chúng ta hãy dành nhiều thời gian cho nhau hơn vào buổi tối nhé. Còn những chuyện khác, chỉ cần có thể bỏ qua thì bỏ qua là được."
"Được rồi, chỉ cần chàng có thể dừng lại, thì ta thế nào cũng được." Chu Oánh nói xong, nàng ngẩng đầu hôn lên khóe môi hắn.
Cố Thừa Duệ cúi đầu hôn lên trán nàng, sau đó bế nàng trở lại phòng ngủ.
Ngày hôm sau, sau bữa sáng, Cố Thừa Duệ đến gặp hoàng đế, giao một tập sách nhỏ ghi lại các sự kiện mà mình đã tham gia và khám phá trên đường đi.
Thậm chí, sự việc Tú Tú bị ép chìm xuống ao cũng được ghi lại.
Vì hắn cảm thấy thư sinh kia không phải là người có trách nhiệm nên nếu không dấn thân vào con đường làm quan cũng không sao.
Nhưng một khi đi lên con đường ấy thì không thể tin tưởng và sử dụng được.