Chương 1053: Bị Phát Hiện
Chương 1053: Bị Phát Hiện
Chương 1053: Bị Phát Hiện
"Tâm ý của ngươi thì ta nhận, tuổi của ngươi đã lớn rồi, không thích hợp ra ngoài bôn ba. Huống chi trong phủ cũng không thể thiếu ngươi được." Cố Thừa Duệ chần chờ một chút rồi lắc đầu nói.
"Vậy tiểu nhân sẽ chờ Hầu gia trở về." Ngưu Phú Quý trả lời mất mát.
Đến tối, Cố Thừa Duệ đang chỉnh lý thư tịch trong thư phòng, đột nhiên cảm thấy tức ngực, sau đó không ngừng ho khan, nhanh chóng phun ra một ngụm máu.
Nhìn máu trên tay, hắn run lên một lát rồi nói: "Chỉ mong có thể kiên trì đến khi thuyền hoàn toàn ra biển."
Đột nhiên cửa bị đẩy ra, Cố Thành Lâm đi ra.
Cố Thừa Duệ nhanh chóng lau tay đi.
Cố Thành Lâm sửng sốt một chút, lúc đầu cũng không để ý hắn giấu giếm cái gì, nhưng sau khi nhìn thấy vết máu ở khóe miệng hắn, hơi sửng sốt một chút, lập tức tiến lên nắm lấy cánh tay của hắn, hỏi: "Biểu ca, vừa rồi huynh giấu cái gì thế?"
"Không có gì, sao đệ lại đến đây giờ này." Cố Thừa Duệ bình tĩnh trả lời.
Thế nhưng Cố Thành Lâm lại không bình tĩnh nổi.
Bởi vì hắn ta phát hiện, gần đây sắc mặt của hắn càng ngày càng khó coi, vốn còn tưởng rằng do nhiều việc mệt mỏi.
Nhưng hiện tại xem ra, sợ là hắn bị bệnh rồi.
Sau đó vươn tay xoa vết máu bên khóe miệng của hắn, hỏi: "Biểu ca, huynh còn muốn giấu ta tới khi nào. Huynh đột nhiên cứng rắn muốn ra biển, có phải có liên quan đến chuyện này không. Huynh bị bệnh, đúng không?"
"Đừng suy nghĩ lung tung, gần đây nóng trong chảy máu mũi mà thôi."
Cố Thành Lâm nghe xong, trực tiếp lại gần mặt bàn, nhìn chằm chằm vào hắn, quan sát một lát. Người rõ ràng gầy đi rồi, cũng đen đi rồi. Không đúng, không thể nói là đen đi. Phải nói là, làn da không còn sáng sủa, toàn thân u ám hơn. Xanh đen dưới đáy mắt cũng càng ngày càng rõ ràng.
Mặc dù hắn ta chỉ học chút y thuật, nhưng cũng nhìn ra thân thể của hắn xảy ra vấn đề rồi, mà còn là vấn đề lớn.
Nhưng mà hắn không để ý đến hắn ta, mà vẫn dọn dẹp sách trong thư phòng.
Cố Thành Lâm thấy vậy, đã biết không thể hỏi được cái gì.
Sau đó thở phì phò quay người muốn đi ra ngoài.
Cố Thừa Duệ thấy vậy, sợ hắn ta làm chuyện xấu, lập tức gọi hắn ta lại nói: "Ta thật sự không có chuyện gì, không được nói cho mấy người Thừa Hỷ."
"Ngài như này không phải giấu đầu lòi đuôi sao, ngài nói cho đệ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?" Cố Thành Lâm nghe vậy thì lập tức quay lại, nhìn chằm chằm vào ánh mắt hắn, hỏi.
Cố Thừa Duệ cầm sách gõ trán của hắn ta một chút, nói: "Tiểu tử thúi, đệ không thể mong ta tốt hơn chút à. Nhiều năm như vậy, ta thật sự mệt mỏi rồi, cho nên muốn tìm một nơi để yên tĩnh mấy năm mà thôi. Mà thân thể của ta quả thực cũng có chút bệnh vặt, nhưng bệnh vặt không lớn, điều dưỡng hai năm là có thể khôi phục như lúc ban đầu."
"Bệnh gì?"
Cố Thừa Duệ sửng sốt một chút rồi nói: "Ho lao, cho nên đệ cũng đừng lo lắng, ta thật sự không có chuyện gì."
"Thật sao?"
"Ta còn có thể lừa đệ à, nhớ kỹ đừng nói với ai."
"Vậy để đệ giúp huynh chỉnh lý sách đi."
"Không cần, đệ cứ bận việc của đệ đi, sắp tới đệ sẽ rất phải gánh vác nặng nề, đệ nhất định phải mau chóng trưởng thành, cho nên vẫn nên đi bận việc của đệ đi."
Nói xong không cho hắn ta từ chối, thẳng tay đẩy hắn ta ra khỏi phòng.
Cố Thành Lâm thấy vậy thì cũng không tiếp tục phản bác, mà quay về nhà mình.
Nhưng nghĩ đến dáng vẻ Cố Thừa Duệ thổ huyết, làm thế nào cũng không ngủ được, thế nhưng hắn ta lại không có cách nào.
Đành phải đứng dậy dự định tới y quán tìm một chuyến tìm Cố Thừa Hỷ.
Kết quả Cố Thừa Hỷ hết ca ngày đã về nhà rồi, chần chờ một chút, hắn ta đành phải trở về phủ.
Nhưng hôm sau hắn ta đã dậy thật sớm, tìm được Cố Thừa Hỷ trong nhà.
Cố Thừa Hỷ đang luyện tập quyền pháp trong sân thấy hắn ta đến, sửng sốt một chút rồi quyền nói: "Tiểu tử ngươi mất ngủ à, sáng sớm đã vác theo quầng thâm mắt chạy đến tìm ta."