Chương 1055: Thẳng Thắn
Chương 1055: Thẳng Thắn
Chương 1055: Thẳng Thắn
Đến cửa thư phòng, Cố Thừa Duệ nhìn Cố Thành Lâm, chỉ chỉ cửa nói: "Trông chừng thật kỹ, không cho phép bất cứ kẻ nào vào."
"Đệ biết rồi." Cố Thành Lâm ngoan ngoãn nói, sau đó thành thật đứng ở cửa, cùng canh gác với đám hộ viện.
Trong thư phòng, sau khi Cố Thừa Duệ mời Hoàng Thượng ngồi xuống thì lấy hiệp nghị chia hoa hồng, đặt ở trong ngăn kéo ra giao cho ông ấy, nói: "Ngài đã tới rồi, thần cũng đỡ phải đi một chuyến nữa.
Ngài mang những thứ này về đi."
Sau khi Hoàng Thượng xem hết thì kinh ngạc nhìn về phía hắn nói: "Ngươi muốn giao số vàng này cho ta sao?"
"Đúng thế, để lại cho Cố Thành Lâm không chỉ không có lợi gì cho đệ ấy, ngược lại sẽ hại đệ ấy. Nhưng thần đề nghị, những sản nghiệp này, giống như sắt và muối, nằm trong tay của ngài, hoặc lấy danh nghĩa quốc khố cũng được."
Hoàng thượng nghe xong thì khẽ gật đầu, đặt hiệp nghị lên trên bàn hỏi: "Ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề của trẫm, ngươi bị bệnh gì?"
Cố Thừa Duệ biết ông ấy dùng từ trẫm này là hắn không thể nào phản bác rồi.
Chần chờ một chút mới nói: "Không thể coi như bệnh, thân thể của thần, sợ là không kiên trì được mấy ngày nữa."
Sau đó hắn nhỏ giọng nói thân phận của hắn và Chu Oánh cho ông ấy.
Hoàng thượng nghe xong nhìn hắn khó có thể tin, nói: "Ngươi đang đùa ta à."
Nhưng trong lòng lại mơ hồ tin tưởng hắn.
Một là bản lãnh của hắn có ở ẩn.
Thêm nữa là sự trợ giúp của Mẫu Thần với ông ấy, trước đó nếu như không phải Mẫu Thần lần lượt truyền tin giúp ông ấy, còn lấy lương thực, dược liệu ra.
Vậy ông ấy cũng không thể đi đoạn đường này thuận lợi như vậy được.
Ngay cả bệnh đậu mùa năm đó, dù không lấy mạng của ông ấy thì cũng sẽ khiến Đại Minh rơi vào nguy cơ một lần nữa.
"Không cần thiết, ngài còn nhớ Tiên Hoàng có mấy lần vô cớ ngất xỉu, thổ huyết không."
"Trẫm nhớ, cũng từ khi đó, thân thể của ông ấy cũng bắt đầu dần dần đi xuống dốc."
Cố Thừa Duệ lắc đầu nói: "Đó là bởi vì ngài ấy nhận đại lễ quỳ lạy của Oánh Nhi nên bị phản phệ.
Mặc dù có hại với thân thể, nhưng uống ba thang thuốc bổ sẽ bù lại.
Thân thể Tiên Hoàng suy yếu, nói trắng ra là vì phệ tâm cổ do Tuệ Vương hạ."
"Vậy tại sao ta không sao?" Hoàng Thượng nghe xong thì tò mò hỏi.
"Ngài nghe nói đến Tử Vi đại đế chưa, cấp bậc nguyên thần của ngài đều cao hơn chúng thần, cho nên..."
Hoàng Thượng nghe xong thì kinh ngạc, ông ấy không thể ngờ mình còn có thân phận cao cỡ này.
Sau đó tò mò hỏi: "Các ngươi biết từ lúc nào?"
"Oánh Nhi biết sớm nhất, mặc dù nàng vẫn luôn không thể chân chính khôi phục vũ lực của Mẫu Thần, nhưng nàng có chút ký ức của Mẫu Thần, cho nên bắt đầu từ khi có người quỳ lạy Mẫu Thần, trí nhớ của nàng đã bắt đầu khôi phục một chút."
"Cho nên, những lương thực cứu tế, và hạt giống sau đó đều do Chu Oánh làm ra."
"Ừm, trăm năm trước, sau khi nàng tính ra nơi này có đại kiếp thì đã chuẩn bị.
Thế nhưng phạm vi lớn hơn nàng tưởng tượng, cho nên chỉ có thể cam đoan đoàn người không đói chết mà thôi.
Về phần thân phận của ngài, thì là khi ngài chân thành cầu phúc với Mẫu Thần, đã bị nàng phát hiện.
Mà ta thì trễ nhất, là sau khi penicillin xuất hiện, sau lần ngất xỉu đó mới khôi phục ký ức.
Sau khi khôi phục ký ức, thần hồn quá cường đại, thân thể phàm thai này hoàn toàn không chịu nổi, đến bây giờ đã là cực hạn rồi."
"Cho nên, mấy năm nay, các ngươi liều mạng cố gắng tạo ra thứ mà các ngươi muốn lấy ra sao."
"Đúng thế, thế nhưng thời gian có hạn, cũng may đã truyền thụ được một số thứ căn bản xuống, còn sau này phải xem tạo hóa."
Hoàng Thượng nghe xong có chút hoảng hốt, nhưng cũng bình thường trở lại.
Tuy nhiên bởi như vậy nên ông ấy càng không có chút lý do nào để giữ bọn họ lại.
Trầm mặc một lát, ông đấy đứng lên ôm quyền nói: "Vậy chúc mừng các ngươi tình cảm bền chặt."