Chương 1056: Từ Biệt 1
Chương 1056: Từ Biệt 1
Chương 1056: Từ Biệt 1
"Tạ ơn." Cố Thừa Duệ đáp lễ.
Sau đó, hai người lại hàn huyền một hồi.
Đương nhiên, chủ yếu là Hoàng Thượng hỏi rõ quan niệm của hắn về quy hoạch phát triển Đại Minh trong giai đoạn tiếp theo.
Mãi cho đến khi Chu Oánh nấu cơm xong, phái người gọi bọn họ về nhà chính ăn cơm, hai người mới ngừng lại.
Trở lại nhà chính, sau khi Hoàng Thượng nhìn thấy Chu Oánh một lần nữa, nghiêm túc đánh giá nàng một chút, quả nhiên giống Mẫu Thần đến mấy phần, đáng tiếc ông ấy chưa từng chú ý điểm ấy.
Hoặc là nói, hoàn toàn không ngờ nào sẽ có thân thế ly kỳ như thế.
Sau đó ôm quyền nói: "Tạ ơn."
Chu Oánh hơi sửng sốt, còn tưởng rằng ông ấy đang nói đến đồ ăn, kéo ghế ra nói: "Hoàng Thượng khách sáo rồi, đều là một chút chuyện thường ngày, ngài chớ khách sáo. Đúng rồi, mặc dù cây rau tề này là rau dại, có hơi đắng, nhưng hạ hỏa rất tốt, có thể ăn số lượng vừa phải."
"Thứ này quả thật không tệ, có công hiệu cải thiện tiêu hóa không tốt, bổ huyết, bảo vệ sức khoẻ, vân vân..." Cố Thừa Duệ phụ họa.
"Nghe các ngươi nói vậy, ta phải nếm thử thôi." Hoàng Thượng nói xong thì rửa tay rồi tự mình bắt đầu thử ăn.
Hai phu thê Chu Oánh và Cố Thành Lâm thấy vậy thì lập tức cũng bắt đầu ăn.
Sau bữa ăn, Hoàng Thượng đưa Cố Thành Lâm rời phủ.
Cố Thành Lâm lập tức đuổi theo hỏi: "Hoàng Thượng, ngài nói chuyện với biểu ca thế nào rồi, ngài biết là tình hình gì không?"
Hoàng Thượng nghe xong, quay đầu vỗ bả vai của hắn ta nói: "Sau này, tất cả gánh nặng trong nhà đều rơi xuống trên vai của ngươi rồi. Còn biểu ca, hắn thật sự mệt mỏi, mệt mỏi thành bệnh loét dạ dày, mà rất có thể không trị hết được, cho nên mới ra ngoài tìm một nơi để điều dưỡng."
"A, nghiêm trọng như vậy sao?"
"Đúng thế, mấy năm nay, áp lực trên người hắn quá lớn, sau này ngươi cũng phải chú ý ăn cơm đúng giờ, đi ngủ đúng giấc đấy." Hoàng Thượng nói xong thì vội vã trở về cung.
Có nhiều thứ, ông ấy phải mau chóng sửa sang lại, nếu không quên mất thì sẽ phiền toái.
Sau khi Hoàng Thượng đi, Chu Oánh suy nghĩ, cuối cùng vẫn tìm Thu Nương nói: "Thu ma ma, ngươi nghĩ thế nào, nếu như muốn ở lại phủ, ta sẽ dặn dò Thành Lâm cho các ngươi tiền dưỡng lão. Nếu như không muốn làm người hầu, vậy thì đến thôn đầy đủ đi, ở đó có phong cảnh, còn sạch sẽ, là nơi dưỡng lão tốt. Hoặc là, ta mua một trăm mẫu đất cho các ngươi, các ngươi về nhà làm một tiểu địa chủ cũng được."
Thu ma ma cười nói: "Lão thân cũng đang muốn nói việc này với ngài.
Chúng ta đã lớn tuổi rồi, trong phủ cũng không có việc dùng đến chúng ta nữa, cho nên chúng ta dự định mua một tiểu viện ở Nam Thành, tới đó tìm Đông ca của ngài dưỡng lão."
"Cũng là chuyện tốt, lát ta sẽ đưa khế đất cửa hàng qua cho các ngươi, sau này cửa hàng mấy người Đông ca dùng thuộc về các ngươi."
Nói xong thì giao cho nàng ấy năm ngàn lượng ngân phiếu, và một cây nhân sâm nói: "Cái này giữ lại phòng thân, về sau có khó khăn có thể tìm Thành Lâm. Hắn sẽ không mặc kệ."
"Không cần đâu, quá nhiều rồi." Sau khi Thu Nương nhìn thấy mệnh giá trên ngân phiếu thì liên tục lắc đầu nói.
"Đều nói ơn sinh không bằng ơn nuôi lớn, bất kể nói thế nào, ta cũng do các ngươi nuôi lớn.
Nếu không phải sợ các ngươi không bảo vệ được, ta còn muốn lấy cho các ngươi thêm một chút ấy, ngươi cứ yên tâm nhận lấy đi, cũng coi như cho ta đi yên tâm." Chu Oánh nói xong thì nhét đồ vào trong tay của nàng ấy.
Thu Nương nghe vậy thì nước mắt lập tức chảy xuống, nói: "Nói thật, dựa vào thân phận của chúng ta, có thể nở mày nở mặt sống qua những năm này đã rất thỏa mãn rồi."
"Vậy ngươi coi như nuôi ta, là góp nhặt may mắn cho các ngươi lúc tuổi già."
Thu Nương gật đầu nói: "Đi ra ngoài, tất cả đều phải cẩn thận nha."
"Được, còn có không ít đồ vật cần thu dọn, ngươi quay về làm việc đi, ta phải trở về." Chu Oánh nói xong thì xoay người về chính viện bận rộn.