Chương 106: Chữa Trị
Chương 106: Chữa Trị
Chương 106: Chữa Trị
Đương nhiên Cố Thừa Duệ thì đọc sách ý, còn Chu Oánh thì đọc sách dạy nấu ăn.
Vào lúc hai người lần nữa bỏ thêm củi chuẩn bị vào trong không gian, đột nhiên Nhị Tráng kêu lên, tiếp đó truyền đến tiếng gõ cửa bang bang,
Hai người nghe tiếng gõ cửa vừa nặng nề vừa gấp gáp đó, sau khi nhìn nhau một cái, Chu Oánh lập tức thu dọn những đồ dùng không nên xuất hiện trong phòng như đèn bàn, sách, bộ đồ dùng uống nhà cho vào trong không gian,
Còn Cố Thừa Duệ thì lại khoác thêm áo khoác, vừa đi ra ngoài vừa hô: "Ai vậy, có chuyện gì không?"
"Lão tam, là Nhị ca, cha và nhị thúc bị trọng thương, đệ nhanh chóng đem theo y dược đến nhà một chuyến, ta phải trở về trước đây." Sau khi Cố Thừa Nghiệp nói xong liền vội vã chạy về.
Cố Thừa Duệ nghe được lời này thì ngây ngẩn cả người, nghĩ đến những chuyện dị thường trong thôn hai ngày nay, hắn âm thầm suy sụp.
Không chỉ bọn họ bị để mắt tới, việc bên chỗ nhà cũ đầu cơ trục lợi giá đỗ có lẽ cũng đã bị phát hiện, hơn nữa còn bị động tay động chân.
Nghĩ tới đây, hắn lập tức quay về nhà nói với Chu Oánh: "Nha đầu, bên kia xảy ra chuyện, ta phải qua đó một chuyến, nàng muốn đi cùng ta hay ở nhà đợi?"
"Chúng ta cùng đi, nếu ta không đi, bọn họ sẽ không biết phải thu xếp thế nào." Chu Oánh nói xong cũng bắt đầu mặc quần áo vào.
Sau đó, cả hai vội vàng thu dọn rương y dược, khóa cửa rồi cùng nhau đi bộ về hướng nhà cũ trong cơn mưa phùn.
Khi bọn họ đến nơi, mới phát hiện cảnh tượng bên trong nhà cũ vô cùng hỗn loạn, có người gào khóc, có người bưng nước tới tới lui lui, nhưng tất cả nước đem ra từ phòng chính đều là máu.
Cố Thừa Nghiệp nhìn thấy Cố Thừa Duệ đi vào, lập tức tiến tới kéo hắn vào phòng chính nói: "Lão tam, ngươi mau xem phụ thân và nhị thúc, ngươi nhất định phải cứu lấy bọn họ."
Sau khi vào đại sảnh, Cố Thừa Duệ nhìn thấy hai người được đặt trên một chiếc giường lớn thì lập tức giật nảy mình, bởi vì rõ ràng hai người đã bị ngâm trong nước, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, dưới ánh đèn có chút xám xịt, nhìn bộ dạng giống người đã chết.
Sau đó, hắn vội vàng cúi người thăm dò nhịp tim, sau khi xác nhận hai người còn sống, hắn nói với Cố Thừa Nghiệp và Cố Thừa Chí đang ngồi xổm nhóm lửa bên cạnh: "Đại ca, đừng đốt lửa nữa. Ngươi và nhị ca rửa tay thật sạch, qua đây giúp ta một tay xử lý vết thương."
Nói xong, hắn nhìn về phía Kiều thị đang ngồi thấp thỏm trên ghế nói: "Nãi nãi, người đưa tất cả nữ quyên ra ngoài trước đi. Nhớ chuẩn bị cho phụ thân và nhị thúc mỗi người một bộ quần áo và chăn đệm sạch sẽ."
"Được, chỗ này giao lại cho ngươi, có cần gì thì cứ lên tiếng." Kiều thị nói xong thì ngồi dậy, sau đó được Hoàng thị dìu ra ngoài.
Mặc dù Lưu thị và Diêu thị nhìn thấy cảnh này không muốn ra ngoài, nhưng cũng biết bây giờ không phải là lúc gây ồn ào nên không còn cách nào khác là phải theo bọn họ ra ngoài.
Sau khi đi ra ngoài, mọi người nhìn thấy sắc mặt hồng hào, rõ ràng đã tăng cân lên một chút của Chu Oánh, cũng chỉ liếc nhìn nàng một cái, không có chút tâm tư gây chuyện nào cả.
Chu Oánh thấy vậy đương nhiên cũng không tự tìm phiền phức, xoay người kéo Cố Thừa Hỷ trốn vào trong phòng bếp, giúp đun nước, nhóm lửa.
Chu Oánh còn hỏi: "Tiểu Thất, đệ có biết xảy ra chuyện gì không? Tại sao bọn họ lại bị thương nặng như vậy?"
"Đệ nghe nói thuyền chở hàng đi được nửa đường thì gặp phải bọn thuỷ phỉ. Bọn hắn không chỉ cướp bạc mà còn đánh chìm thuyền. Cho nên không chỉ mất hết số bạc kiếm được nghe nói còn phải bồi thường tiền thuốc men, bồi thường tiền thuyền.".
"Quan trọng là còn chết mất hai người, lần này chỉ sợ là..." Cố Thừa Hỷ nói đến đây thì khuôn mặt nhỏ cũng xụ xuống.
"Có người chết? Trên thuyền có tất cả bao nhiêu người?"