Chương 110: Dũng Cảm (2)
Chương 110: Dũng Cảm (2)
Chương 110: Dũng Cảm (2)
Nói cách khác, hôn dự của bọn họ là đã được hoàng thượng chứng kiến, trừ khi có một bên chết đi, nếu không thì sẽ có hiệu lực suốt đời.
Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến lúc trước Cố gia bao gồm cả Cố Thừa Duệ mặc dù vô cùng chán ghét muốn vứt bỏ nàng cũng nhất định phải giữ nàng lại.
Nhưng nhìn khuôn mặt béo mập tai to mặt lớn của ông ta thật đúng là làm người khác buồn nôn, bởi vậy nàng chỉ nhìn một chút đã quay mặt đi. .
Kiều lão gia nhận ra sự chán ghét trong mắt nàng, trong lòng nổi trận lôi đình, nhưng ông ta cũng biết những gì nàng nói là sự thật, nghĩ đến đây, sắc mặt ông ta lập tức tối sầm, nói: "Các ngươi đã không biết tốt xấu vậy ta cũng không cần phải phí lời với các ngươi, chỉ cần các ngươi giao công thức ra cho ta, ta sẽ tha cho các ngươi một mạng, nếu không thì đừng trách Kiều mỗ ta không khách khí."
"Sớm đã nghe nói Kiều lão gia ngang ngược, càn rỡ, bây giờ xem ra đúng là như vậy." Cố Thừa Duệ cười nhạo nói.
"Lá gan của ngươi cũng lớn thật." Kiều lão gia cắn răng nghiến lợi nói.
Sau đó ông ta hô lớn: "Người đâu, trói bọn họ tại tra hỏi cho ta. Lúc nào nói ra công thức thì mới thả người."
Ông ta vừa dứt lời, nam nhân dẫn bọn họ tới lập tức lao về phía Cố Thừa Duệ, nhưng vừa bước vào, Cố Thừa Duệ đã ném hắn qua vai đánh ngã, hơn nữa để nhanh giải quyết, hắn còn ôm lấy chân trực tiếp tháo cổ chân hắn ta xuống.
Lúc này, ba người còn lại cũng xông vào, sững sờ một lúc, sau đó cùng lao về phía Cố Thừa Duệ, Cố Thừa Duệ thấy như vậy thì vô cùng hài lòng.
Chỉ cần bọn họ không đụng tới Chu Oánh, hắn sẽ xuống tay nhẹ một chút, cho nên lúc đánh bọn họ cũng không nhắm đến chỗ yếu hại, ngoài tránh né ra chỉ đánh bọn họ ngã sấp, bẻ tay bẻ chân.
Trong nháy mắt, trong ba người chỉ còn một người còn đứng ở đó, nhưng hắn ta cũng không dám tiến lên nữa.
Kiều lão gia nhìn thấy cảnh này cũng sợ hãi, theo điều tra hắn chỉ là một thư sinh yếu đuối, không ngờ lại có thể sử dụng võ công, quan trọng là còn đánh nhau rất giỏi.
Sau đó, khi bọn họ đang giằng co, ông ta đưa ánh mắt chú ý đến Chu Oánh đang xem kịch hay, bước vài bước chạy tới, đúng lúc ông ta đang định ôm chặt cổ Chu Oánh uy hiếp.
Chu Oánh mỉm cười xoay người, lấy bình xịt chống sói ra, trực tiếp xịt thẳng vào mặt ông ta.
"A." Kiều lão gia gào thảm một tiếng, đưa tay che mặt lại, lập tức lùi về phía sau mấy bước, không ngừng kêu lớn.
Cố Thừa Duệ thấy vậy cũng tiến lên, trực tiếp nghiêng người đá vào cằm người cuối cùng, nhân lúc hắn ta đang hoảng hốt, trực tiếp tháo cánh tay của hắn ta ra, đẩy hắn ta sang một bên. Sau đó hắn quay người kéo lấy Chu Oánh chạy ra bên ngoài.
Vừa lao ra khỏi nhà, hắn đã đụng phải người đang canh giữ ở bên ngoài, còn có một người phụ nhân cầm chày cán bột lao tới.
Cố Thừa Duệ lập tức lao về phía nam nhân kia, nhưng Chu Oánh sợ đau nên không lấy cứng đối cứng bới người phụ nhân kia, trực tiếp cầm bình xịt chống sói xịt liên tiếp ba cái, phụ nhân chỉ có thể che mặt quơ quàng cây gậy trong tay.
Chu Oánh thấy vậy, trên mặt nở nụ cười xấu ca đi vòng ra sau lưng nàng ta, đạp một cước vào sau mông nàng ta, đạp đến miệng nàng ta gặm bùn.
Bên này Cố Thừa Duệ cũng đã xong việc, hắn cười lắc đầu nói: "Nha đầu, đi thôi."
"Này." Chu Oánh đáp lại, lập tức chạy theo hắn ra ngoài.
Nhưng hai người cũng không lập tức trở về mà quay lại Hồng Vận lâu, chào hỏi Chu đại trù, kể cho bọn họ nghe chuyện đã xảy ra, cũng nói rõ rằng ngày mai có thể sẽ không giao hàng kịp.
Sau khi về nhà, hai người đưa hàng qua cho Điền Gia Vượng, sau đó lấy từ trong không gian ra hai con gà mái, lấy thuốc đã mua trước đó, khóa cửa đi về nhà cũ.