Chương 109: Dũng Cảm (1)
Chương 109: Dũng Cảm (1)
Chương 109: Dũng Cảm (1)
Tiếng mấy người bên cạnh nói chuyện, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, bảy người vây quanh ở giữa đương nhiên có thể nghe rõ.
Năm người chặn đường thấy vậy, biết không thể trì hoãn được nữa, cho nên tên cầm đầu trực tiếp giật lấy dây cương của con lừa, kéo vào trong ngõ.
Cố Thừa Duệ biết mình không thể tránh thoát cửa ải này, đành phải quay đầu lại gật đầu với Chu Oánh.
Sau khi Chu Oánh hiểu ý, vừa đi vừa lấy ra những thứ đã chuẩn bị trước đó, sau đó lặng lẽ đưa cho hắn một gói thuốc mê, mà chính nàng cũng giấu bình xịt chống sói vào tay áo để đề phòng vạn nhất.
Rất nhanh, đoàn người dừng lại ở trước cửa tiểu viện, để lại một người canh chừng đồ đạc ở bên ngoài, bốn người còn lại dẫn hai người vào trong.
Đến trước cửa phòng chính, người cầm đầu trước đi đi vào báo cáo một chuyến, sau khi ra ngoài thì dẫn hai người bọn họ vào.
Sau khi đôi tiểu phu thê vào nhà, nhìn thấy một nam nhân trung niên ngồi ở chính giữa uống trà, trên tay đang lần lần tràng hạt.
Sau khi hai người liếc nhìn nhau một cái, địch không động thì ta cũng không động, chỉ đứng đó chờ ông ta mở miệng.
Kiều lão gia đối diện nhìn thấy bộ dáng điềm tĩnh tự nhiên của hai phu thê bọn họ, trong lòng vô cùng kinh ngạc, hơn nữa còn cảm thấy có mấy phần tán thưởng. .
Bởi vì cho dù là ông ta, đối mặt với cảnh tượng như thế này cũng không thể bình tĩnh được.
Chỉ tiếc, đáng tiếc số mệnh bọn họ không thể trở thành thân nhân, bằng hữu, cho nên trong lòng ông ta mới nổi lên sát tâm muốn diệt trừ bọn họ, nếu không sau này bọn họ chắc chắn sẽ trở thành chướng ngại vật của ông ta.
Sau đó, ông ta đặt tách trà xuống, đánh giá hai người rồi nói: "Nhà họ Cố từ khi nào trở nên không có quy củ như vậy? Gặp mặt không biết chào hỏi cũng không biết nói chuyện sao?"
"Vậy đây là cách tiếp khách của ngươi sao?" Cố Thừa Duệ mỉm cười hỏi ngược lại.
Kiều lão gia nghe xong thì nheo mắt lại, sau đó vô cùng điềm tĩnh nói: "Tiểu tử ngươi lá gan cũng lớn lắm, chẳng lẽ không sợ ta lấy mạng các ngươi sao?"
"Nếu ngươi muốn lấy mạng chúng ta, ta nghĩ chúng ta cũng không thể đứng được ở đây."
"Ngươi rất dũng cảm."
"Người đã từng chết qua một lần, còn có gì mà không nhìn ra."
Kiều lão gia nghe xong thì mỉm cười, biết mình dùng lời nói không thể áp đảo được, bởi vậy nói thẳng: "Nghe nói trong tay các ngươi có một công thức món thịt kho, nếu các người giao ra công thức, ta có thể tha cho các ngươi một mạng, hơn nữa còn tiếp tục để cho các người bán đậu hũ."
"Nói như vậy là ngươi chỉ muốn hỏi thăm công thức món thịt kho, chỉ là không biết ngươi họ gì?" Cố Thừa Duệ cố ý hỏi ngược lại, cũng chỉ muốn thăm dò một chút tính cách người này như thế nào. .
"Ngươi không biết ta là ai sao?"
"Chưa bao giờ gặp."
"Ha ha... Thật thú vị, ngươi thậm chí còn không nhận ra địch nhân của mình, xem ra phụ thân ngươi đúng là không để ngươi trong lòng." Kiều lão gia nói đến đây thì đứng dậy nói: "Đã như vậy các ngươi đến chỗ ta thì thế nào, ta đảm bảo sau này các người ngày ngày được ăn ngon uống say."
"Một người thậm chí đến danh tự cũng không dám xưng ra không xứng đáng với lòng trung thành của ta."
"Ngươi..." Kiều lão gia nói đến đây chợt nhớ tới công thức là của Chu Oánh, sau đó phất tay áo đi đến trước mặt nàng mỉm cười nói: "Chu tiểu thư, ngươi đi theo tên tiểu tử cố chấp này chắc chắn không có ngày nổi danh, không bằng hồi phủ cùng ta làm tứ phu nhân nhà ta thì thế nào?"
"Với tay nghề của ngươi và nhân mạch của ta, chúng ta hợp tác nhất định có thể kiếm được rất nhiều của cải."
"Nếu ngươi đã biết thân phận của chúng ta, vậy hẳn là ngươi cũng biết, mặc dù hôn nhân chúng ta là để xung hỷ, nhưng cũng là phụng chỉ thành hôn." Chu Oánh quay đầu lại, mặt không đổi sắc nói.