Chương 112: Đối Mặt
Chương 112: Đối Mặt
Chương 112: Đối Mặt
Bên này sau khi đôi tiểu phu thê vất vả lắm mới chen vào được, mới phát hiện bên trong cũng không ít người hơn bên ngoài, mà tất cả đều ngồi trên ghế, bộ dáng rất giống như không nhận được tiền sẽ ở lại đây luôn.
Hơn nữa, Cố Thừa Hỷ còn mang theo một cái bình đồng đi xuyên qua đám người rót nước cho bọn họ, cẩn thận hầu hạ đám người này.
Hai người đưa mắt liếc nhau một cái rồi trực tiếp đi thẳng vào trong nhà.
Tộc trưởng nhìn thấy bọn họ túi lớn túi nhỏ đồ đạc đi vào, không hài lòng đứng dậy nói: "Tại sao các ngươi cũng tới đây? Không làm đậu hũ à?"
"Cũng không biết có thể tiếp tục làm được nữa hay không." Cố Thừa Duệ gượng cười trả lời, sau đó không giấu diếm việc hai người bọn họ bị chặn đường, nói ra chuyện bị uy hiếp phải giao công thức món thịt lợn kho.
"Cái gì, Kiều gia lại để mắt tới các ngươi?" Lão phu nhân Kiều thị nghe xong lập tức tỏ vẻ phẫn nộ nói.
Đám người Lưu thi nghe xong, tiếng khóc cũng dần dần yếu đi, vểnh lỗ tai lên nghe.
"Đúng vậy, nếu không phải ta biết chút công phu quyền cước, có lẽ ngày mai ngày mai các ngươi sẽ phải đi nhặt xác cho chúng ta rồi." Cố Thừa Duệ gật đầu.
Tộc trưởng nghe xong lời này, sắc mặt trở nên rất khó coi, Kiều gia này thật sự là càng ngày càng quá đáng, đây là muốn đời đời kiếp kiếp cứ đối đầu với nhau sao, sau đó ông ta lại hỏi: "Vậy ngươi định làm như thế nào? Cứ trốn tránh như vậy cũng không phải là biện pháp, chắc chắn bọn họ sẽ tìm tới cửa."
"Trước mắt cứ đợi phụ thân và nhị thúc tỉnh lại rồi nói sau." Cố Thừa Duệ nói đến đây, lại nhìn về phía Cố Thừa Chí và Cố Thừa Nghiệp hỏi: "Đúng rồi, đại ca, nhị ca, phụ thân và nhị thúc đã tỉnh lại chưa?"
Hai người cùng lắc đầu nói: "Vẫn chưa."
Sau đó Cố Thừa Nghiệp lại nói thêm: "Nhưng thân nhiệt của bọn họ đã bình thường, sớm muộn gì cũng sẽ tỉnh lại. Phu thê các ngươi ngồi xuống đi, đừng đứng như vậy nữa."
Sau khi nói xong, hắn ta nói nữ nhân qua đứng chen lấn bên kia, gạt ra một cái ghế dài đưa cho bọn họ.
"Đa tạ nhị ca." Cố Thừa Duệ nói xong liền xách đồ trong tay đến đặt ở chân tường, sau đó kéo Chu Oánh ngồi xuống trên ghế.
Sau đó hắn mới hỏi: "Đại bá, tộc trưởng gia gia, không biết trong thôn có tra ra chuyện ngày hôm qua là do ai làm không?"
"Ngươi cảm thấy thế nào?" Tộc trưởng hỏi ngược lại
"Ta cảm thấy là Kiều gia, nếu thật sự là đạo tặc làm, bọn họ sẽ không đả thương người."
"Nhưng chúng ta không có chứng cứ, cho nên sau này các ngươi nhất định phải cẩn thận."
"Được." Cố Thừa Duệ sửng sốt một lúc, gật đầu, xem ra bọn họ cũng đoán được là Kiều gia làm, chỉ là không có chứng cứ mà thôi.
Nhưng cho dù có đầy đủ bằng chứng cũng chưa chắc đã làm gì được, Kiều gia nhất định phải có chỗ dựa mới dám kiêu căng phách lối như vậy, tình hình bây giờ của Cố gia cũng không thể nào đối phó được.
Xem ra, muốn giải quyết vấn đề Kiều gia chỉ có hai con đường, hoặc là âm thầm hành động, hoặc là tìm hậu phương vững chắc để trấn áp triệt để Kiều gia, nếu không bọn họ sẽ không bao giờ có được ngày tháng yên ổn.
"Chuyện của Kiều gia chúng ta có thể thương lượng sau, vẫn là nên nhanh chóng tính toán chuyện bồi thường đi, cứ bị người ta chặn ở cổng như vậy cũng không phải chuyện tốt đẹp gì." Lúc này thôn trưởng nói
"Đúng vậy, Nhị thẩm ngươi cho vài lời, nói cho chúng ta biết chuyện này nên làm như thế nào?" Tộc trưởng nói xong liền nhìn về phía Kiều thị.
Nhưng ánh mắt bà ta vô cùng phức tạp, nhưng trên hết là sự oán hận.
Lúc này Chu Oánh nghĩ đến lão phu nhân cũng họ Kiều, chẳng lẽ là vì chuyện của hai người bọn họ mới kết thù.
Sau đó nàng ngẩng đầu lên nghiêm túc đánh giá lão phu nhân một chút, nhưng bởi vì bà ta quá lớn tuổi nên nàng thực sự không thể nhìn ra điều gì ngoài vẻ tang thương và khó xử của lão phu nhân