Sau Khi Xuyên Qua, Cùng Phu Quân Mang Hàng Tỷ Vật Tư Đi Làm Ruộng (Dịch Full)

Chương 113 - Chương 113: Bồi Thường (1)

Chương 113: Bồi Thường (1) Chương 113: Bồi Thường (1) Chương 113: Bồi Thường (1)
Sau khi Kiều phu nhân được gọi tên, bà ta thở dài một hơi nói: "Các ngươi cũng biết rõ tình hình nhà ta thế nào rồi, bọn họ đưa ra yêu cầu quá cao, chúng ta thực sự không thể đáp ứng nổi."

"Các ngươi xem có thể thương lượng một chút, đê bọn họ hạ yêu cầu xuống, lấy được thoả hiệp."

"Đúng vậy, cho dù người làm thuê ở kinh thành xảy ra chuyện cũng không đòi được một trăm lạng bạc, bọn họ rõ ràng là đang tống tiền." Lưu thị vừa nói vừa lau nước mắt.

"Đúng vậy, triều đình cho người tử trận cũng chỉ có mười lạng bạc." Diêu thị phụ họa theo.

"Vậy các ngươi nên nói một con số đi, chúng ta có thể ngồi xuống thương lượng một chút, các ngươi cứ khóc lóc như vậy, cũng không giải quyết được vấn đề." Thôn trưởng sốt ruột nói.

"Đúng vậy, các ngươi cứ nói ra con số các ngươi có thể chấp nhận, chỉ là nói ra thì phải chắc chắn." Tộc trưởng nói thêm phụ hoạ.

Lưu thị và Diêu thị nghe nói như vậy, đưa mắt liếc nhau một cái rồi đồng thanh nói: "Một nhà mười lương."

"Vậy các ngươi tự mình đi thương lượng đi." Thôn trưởng nghe vậy lập tức đứng dậy định rời đi.

Tộc trưởng vội vàng ngăn ông ta lại, nói: "Tiền thúc, đừng chấp nhặt các nàng ấy."

Sau khi nói xong, ông ta tỏ vẻ phẫn nộ nhìn về phía hai người trách mắng: "Các ngươi đang nghĩ cái gì vậy? Ở chỗ mua người, mười hai lượng đến mười lăm lượng còn chưa mua được một đại tráng khoẻ mạnh đâu."

"Nếu các ngươi vẫn không có thành ý như vậy, chúng ta cũng mặc kệ các ngươi."

"Nhưng mà bây giờ hàng hoá của chúng ta đã mất hết, thuyền cũng không còn, người vẫn đang nằm trên giường còn chưa tỉnh lại, chúng ta thật sự không thể bỏ ra nhiều tiền như vậy." Lưu thị tỏ vẻ uỷ khuất nói.

Tộc trưởng nghe vậy sắc mặt càng trở nên khó coi hơn, đúng vậy, còn có chiếc thuyền, cái này thuổng về xưởng đóng thuyền, là tài sản chung của tộc, nhất định phải đòi lại.

Trong lúc nhất thời ông ta không nói nên lời, cảm thấy hối hận, xem ra lúc trước ông ta không nên mềm lòng mà giao cho bọn họ.

Nhưng bây giờ tất cả những gì có thể làm cũng chỉ có thể cố gắng hết sức giảm khoản tiền bồi thường.

Thôn trưởng nhìn sắc mặt khó coi của ông ta, lại nghĩ đến chuyện chiếc thuyền, cũng cảm thấy đau đầu.

Kiều thị nhìn sắc mặt bọn họ một người so với một người lại càng khó coi hơn, lo sợ nếu bọn họ vứt bỏ mặc kệ, đến lúc đó cái nhà này của bọn họ rất có thể sẽ bị người ta lục soát một lần nữa.

Nghĩ đến đây, bà ta thở dài hỏi: "Thôn trưởng, không biết là bình thường nếu xảy ra chuyện tương tự thì bồi thường như thế nào?"

"Chuyện này chủ yếu còn phải xem tình hình nhân khẩu trong nhà, nếu trong nhà người ta trên có già dưới có trẻ, đương nhiên phải cho nhiều một chút."

Nếu chỉ có một mình, có thể giúp mua một cái quan tài tốt để hạ táng, cho trong tộc một ít tiền hương hoà là được." Thôn trưởng nói đến đây thở dài nói: "Hoàn cảnh hai nhà ngày hôm nay đều không tốt."

"Một nhà ở bên ngoài thôn, không chỉ trên có già dưới có trẻ, mà trong nhà người ta còn là độc đinh nên chắc chắn không thể bồi thường ít được."

"Người kia mặc dù là người trong thôn chúng ta, người trong nhà cũng đông đúc, nhưng trong nhà nghèo rớt mồng tơi nên bọn họ sẽ không dễ dàng buông tha."

Kiều thị nghe xong thì cắn chặt hàm răng, xem ra thực sự là không dễ giải quyết.

Quá trọng là làm ầm ĩ quá khó nhìn, sau này muốn tìm người giúp đỡ sợ là cũng khó.

Sau khi trầm tư một lúc, bà ta trả lời: "Bây giờ ruộng cạn tốt nhất giá tám lượng bạc một mẫu, chúng ta ra năm mươi lượng bạc, xem như bồi thường năm mẫu đất nuôi gia đình, còn lại mười lượng bạc xem như là giúp gia đình lo hậu sự."

"Nương, như vậy thì nhiều quá." Lưu thị và Diêu thị nghe xong thì đồng thanh phản bác. Một nhà năm mươi lượng, hai nhà là một trăm lượng, tương đương với sản lượng của một trăm mẫu đất trong hai năm.
Bình Luận (0)
Comment