Sau Khi Xuyên Qua, Cùng Phu Quân Mang Hàng Tỷ Vật Tư Đi Làm Ruộng (Dịch Full)

Chương 114 - Chương 114: Bồi Thường (2)

Chương 114: Bồi Thường (2) Chương 114: Bồi Thường (2) Chương 114: Bồi Thường (2)
"Các ngươi câm miệng lại cho ta." Kiều thị trợn mắt trừng một cái.

"Lão tẩu tử, nếu như tẩu đã quyết định như vậy, vậy chúng ta gọi người đến thương lượng" Thôn trưởng nói.

"Được, đi gọi đi." Kiều thị gật đầu nói.

Tộc trưởng nghe vậy liền lập tức đứng dậy đi ra ngoài, gọi hai nam nhân chủ sự của hai nhà đi vào. .

Sau khi bọn họ ngồi xuống, thôn trưởng khách khí nói mấy câu rồi trực tiếp nói về chuyện bồi thường.

Tất nhiên, ban đầu bọn họ không thể đồng ý ngay được, nhưng sau khi nghe đám nữ nhân Lưu thị và Diêu thị khóc lóc kể lể, cuối cùng quyết định giá một nhà sáu mươi lượng bạc.

Sau khi xác nhận xong, tộc trưởng nói: "Còn có chuyện chiếc thuyền. Nể tình nhà các người cũng không dễ dàng gì, cho các người có thể trả trong hai năm, một năm ba mươi lượng, cuối năm giao bạc."

"Cái gì? Một chiếc thuyền rách mà đòi sáu mươi lượng bạc." Diêu thị kinh hãi hét lên một tiếng.

"Đó là một chiếc thuyền gỗ lim thượng hạng. Ngươi tự tính toán xem chỉ riêng vật liệu gỗ đã cần bao nhiêu tiền." Tộc trưởng tức giận nói.

"Nương, nghe lời tộc trưởng đi." Lúc này Cố Thừa Chí liếc nhìn Diêu thị một cái rồi nói.

Hắn ta đã từng nhìn thấy chiếc thuyền này, là cỡ thuyền cỡ trung, cần ít nhất bốn người chèo, giá tiền này cũng không đắt lắm."

"Ôi, thời gian này đúng là không biết phải sống thế nào." Lưu thị thấy như vậy liền biết tộc trường không có ý định bao che, lần này thực sự khóc nấc lên.

Bỏ ra một số tiền lớn như vậy, nếu nhà bọn họ không thể làm không việc kinh doanh gì, có lẽ phải mười năm sau mới khôi phục lại được.

Diêu thị nhìn nàng ta khóc cũng khóc theo, mấy thiếp thất Hoàng thị và nữ nhi cũng lập tức khóc theo.

"Được rồi, đừng khóc nữa, mau lấy bạc ra đi." Tộc trưởng thấy vậy, không nhịn được vỗ bàn nói.

Trước đó ông ta để các nàng ấy khóc lóc là bởi vì ông ta cũng muốn giúp bọn họ tiết kiệm một chút, nhưng bây giờ đã quyết định rồi, khóc lóc cũng chẳng ích gì, không bằng nhanh chóng xuất bạc ra giải quyết sự việc.

"Sáu mươi lạng một nhà, mau lấy ra đi." Kiều phu nhân lúc này mới mở miệng nói.

"Nương." Lưu thị quay đầu biểu cảm không tình nguyện hét lên, trong tay lão phu nhân cũng có bạc, tại sao lại bắt các nàng phải xuất ra

"Nhanh lên." Kiều thị trầm mặt hét lên.

Diêu thị biết tránh không khỏi đành phải lề mà lề mề đi ra ngoài.

Mà Lưu thị lại nhìn về phái Cố Thừa Duệ nói: "Lão tam, tình hình trong nhà như thế nào ngươi cũng biết, phu thê các người cũng phải bỏ ra ít nhiều chứ?"

Cố Thừa Duệ còn chưa kịp nói chuyện, tộc trưởng và Kiều thị đã đồng thanh hét lên: "Im ngay."

Tất nhiên, nguyên nhân khiến hai người ngăn cản là khác nhau, người trước không thể chịu đựng được hành vi của Lưu thị, phải ra mặt cho đôi tiểu phu thê,

Người sau thì phần lớn là do giữ thể diện, lúc đó phu thê hai người bọn họ là tay trắng ra khỏi nhà, bây giờ còn bắt bọn họ xuất bạc, mặt mũi nhà này thật sự sẽ mất hết.

Mà Lưu thị bọn họ đồng thanh ngăn cản thì giật nảy mình, đành phải thành thật trở về phòng lấy bạc ra.

Cũng may hai người bọn họ cũng không ngốc, lấy bạc ra có lẻ có chẵn, thậm chí còn xách ra mất xâu tiền đồng.

Diêu thị thậm chí còn giao nộp ra cả cây trâm bạc vừa mua trước đó, khiến người ta có cảm giác nhà này đã sơn cùng thủy tận

Bất kể những người có mặt có tin hay không, nhưng có tộc trưởng vừa rồi thư thử nói chuyện trả tiền cũng đứng ra chia bạc cho bọn họ, người hai nhà trong cuộc cũng cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

Bọn họ vừa rời đi, đám người vây quanh xem náo nhiệt cũng dần tản đi, tộc trưởng trực tiếp đứng dậy nói: "Nhị thẩm, bây giờ chuyện đã giải quyết xong rồi, chúng ta đi đây. Sau này nếu có chuyện gì thì cứ lên tiếng."

"Được rồi, sau này chờ hai huynh đệ bọn họ tỉnh lại sẽ đến nhà nói lời cảm tạ sau." Kiều thị đứng dậy nói, sau đó tiễn ông ta và trưởng thôn ra ngoài.
Bình Luận (0)
Comment