Chương 120: Nhắc Nhở
Chương 120: Nhắc Nhở
Chương 120: Nhắc Nhở
"Ôi, ôi, đa tạ, đa tạ." Hai người gật đầu liên tục rồi nhận lấy, sau đó bắt đầu ăn.
Sau khi bọn họ rời đi, Cố Thừa Duệ nói lại cho Chu Oánh biết tin tức mà hắn nghe được từ bọn họ, nói: "Nha đầu, lần này sợ là ta đụng phải đào hoa kiếp rồi, nàng nhất định phải bảo vệ ta đấy."
"Chàng chỉ khoác lác." Chu Oánh tức giận trừng hắn một cái, sau đó như suy nghĩ gì đó nói: "Hiện tại Kiều lão gia hận không thể giết sạch nhà Cố gia, chàng cảm thấy Kiều lão gia sẽ để cho nữ nhi ông ta gả cho chàng sao, ông ta không sợ dẫn sói vào nhà à?"
Cố Thừa Duệ nghe xong mỉm cười, ngẩng đầu vuốt mũi nàng một cái nói: "Nàng thật là thông minh, suy nghĩ cũng giống ta, chúng ta có thể lợi dụng chuyện này một chút, nói không chừng có thể giúp chúng ta nhẹ nhõm hơn, đợi đến khi tra ra được người sau lưng Kiều gia là ai, chúng ta sẽ động thủ."
"Vậy thì cứ dùng mỹ nhân kế của chàng đi."
"Mỹ nhân kế muốn dùng cũng là dùng với nàng mới đúng, nhưng mà nàng còn chưa xứng."
Chu Oánh liếc hắn một cái, nói: "Chàng cẩn thận bị người ta mưu hại đấy,"
Nói xong nàng đem hai cái bát vào phòng bếp rửa sạch.
Cố Thừa Duệ nhìn thấy như vậy chỉ mỉm cười, nhưng vì suy nghĩ cho ngày tháng bình an sau nà, trong lòng vẫn có chút cảnh giác với vị Kiều tiểu thư này.
Sáng sớm hôm sau, khi người Hồng Vận lâu vừa kéo hàng hóa đi, Xuân Hồng nhà Hoa quả phụ đã tới cửa nói: "Cố đại phu, Liễu tiểu thư sai ta chuyển lời cho ngài, nói là dược cao của nàng đã dùng hết, nói hôm nay ngài qua thôn trang khám lại cho nàng."
Sau khi nàng ta nói xong lại quay đầu nhìn về phía Chu Oánh, khi nhìn rõ tướng mạo nàng thì ngây ngẩn cả người, trước đó nàng ta đã từng gặp Chu Oánh, lúc đó bộ dạng nàng khúm núm, vừa đen vừa gầy, ngoài trừ dáng người cao ra, không có điểm nào nổi bật.
Nhưng mà bây giờ, nàng đã trở nên trắng trẻo, không chỉ trở nên vô cùng xinh đẹp, quan trọng là trên người nàng tỏa ra một khí lực không thể diễn tả được, khiến người ta nhìn rất dễ chịu, lại mơ hồ có chút đáng sợ. Thậm chí còn đáng sợ hơn khi phải đối mặt với Kiều tiểu thư.
Sau đó nàng ta vội vàng quay mặt đi chỗ khác, nói: "Cố đại phu nhớ tới."
Nói xong cô ta vội vã rời đi.
"Ta không đáng sợ như vậy chứ." Chu Oánh kinh ngạc sờ sờ lên mặt mình.
"Đó là bởi vì nàng ta chưa thấy qua việc đời." Cố Thừa Duệ trả lời, sau đó dặn dò: "Lát nữa ta sẽ qua đó một chuyến, xem nàng ta rốt cuộc đang muốn giở trò gì, nàng ở nhà phải cẩn thận một chút."
"Ta biết rồi, chàng cũng nên cẩn thận."
"Được." Cố Thừa Duệ nói xong liền xoay người đi sắp xếp hòm thuốc.
Lần này hắn không chỉ mang theo các loại thuốc thường dùng mà còn mang theo một gói thuốc mê, một gói bột trộn ớt quỷ và mù tạt, cùng khẩu súng hơi, lúc này mới đi ra ngoài.
Sau khi hắn rời đi, cửu tử hai người Đại Hoa và Điền Gia Vượng cũng tiến vào. Chu Oánh và Đại Hoa cùng nhau giúp Điền Gia Vượng chất hàng hóa mà hắn ta cần.
Sau đó Chu Oánh gọi Điền Gia Vượng sang một bên, kể lại chuyện ngày hôm qua bọn họ bị người Kiều gia chặn đường: "Nếu có người đến tìm ông gây phiền phức, ngươi cũng không cần giấu diếm giúp chúng ta, có gì nói đó, tuyệt đối đừng dùng vũ lực."
"Làm sao có thể như vậy được?" Điền Gia Vượng liên tục lắc đầu nói, tuy rằng hắn ta chỉ là một cái tiểu nhân tầm thường không đáng chú ý, nhưng cũng không phải là người vong ân phụ nghĩa.
Nếu không có phu thê hai người này giúp đỡ, bây giờ hắn ta vẫn còn phải đi tìm dã thú trong núi, sao có thể phản bội bọn họ.
"Vậy Điền đại ca biết công thức làm món thịt kho sao?"
Điền Gia Vượng nghe xong lời này nhất thời không nói nên lời, hình như cũng đúng, những gì hắn ta biết đối với bọn họ mà nói căn bản chỉ là hiểu biết sơ sài mà thôi, sau đó hắn ta gật đầu nói: "Ta hiểu rồi."