Chương 121: Châm Ngòi Ly Gián (1)
Chương 121: Châm Ngòi Ly Gián (1)
Chương 121: Châm Ngòi Ly Gián (1)
"Đúng vậy, an toàn là trên hết."
"Đại Hoa, giúp Chu di nương của ngươi làm việc chăm chỉ, cửu cử đi đây." Điền Gia Vượng nói xong liền kéo chiếc xe ba gác nhỏ ra khỏi cửa.
Chu Oánh dẫn Đại Hoa đi vào phòng bếp, tiếp tục làm đậu hũ.
Ở bên kia, Cố Thừa Duệ đi ra khỏi thôn không bao xa đã bị sáu người nhảy ra từ trong rừng cây bên đường chặn lại.
Cố Thừa Duệ nhìn thấy trên tay bọn họ đều cầm gậy, đột nhiên cảm thấy người tới không có thiện ý, sau đó hắn lặng lẽ nghiêng người lấy túi thuốc mê và khẩu súng hơi ra, đồng thời hỏi: "Mấy vị huynh đệ này muốn gì?"
"Muốn gì à?" Tên cầm đầu cười nhạo một tiếng, sau đó đập mạnh cây gậy trong tay nói: "Ngươi còn không biết hôm nay ngươi đã làm gì, lại còn dám ra khỏi thôn, gan cũng lớn lắm."
"Các ngươi là Kiều gia phái tới sao?" Cố Thừa Duệ cố ý tỏ ra sợ hãi lùi lại phía sau hai bước.
"Không hổ danh là người thi đậu tú tài, nhìn qua là đã hiểu. Nếu đã biết chúng ta là ai, vậy thì hãy ngoan ngoãn đi theo chúng ta một chuyến, đừng để chúng ta phải động thủ."
"Các ngươi, các ngươi đúng là không có vương pháp." Cố Thừa Duệ nói xong, quay người bỏ chạy, vừa chạy vừa ngoái đầu nhìn bọn họ.
Chờ khi bọn họ đuổi theo đứng túm lại một chỗ, hắn lập tức ném gói thuốc trên tay lên rồi dùng súng bắn xuyên qua túi thuốc, lập tức bột thuốc rơi xuống giống như tiên nữ rắc hoa.
Mấy người đó nghe thấy âm thanh lập tức ngẩng đầu lên, đúng lúc bột phấn rơi xuống mặt.
Một lúc sau, mấy người đó mềm nhũn như bánh bao, ngã nhào trên mặt đất.
Cố Thừa Duệ thấy vậy liền bước tới kiểm tra, xác nhận tất cả đều đã ngất đi.
Sau đó hắn lăn trên mặt đất một vòng, để quần áo dính chút cỏ rác bụi đất, sau đó giật xuống một túm tóc, lúc này mới chạy về hướng thôn trang Thất Lý Hà.
Thuý Nhi đang đợi bên ngoài thôn trang nhìn thấy dáng vẻ chật vật của hắn, vội vàng bước lên mấy bước hỏi: "Cố đại phu, ngươi làm sao vậy? Ngươi bị ngã sao?"
Cố Thừa Duệ không đáp trả lời nàng ta, mà dùng giọng điệu không thiện cảm lắm hỏi ngược lại: "Tiểu thư nhà ngươi không phải họ Liễu mà là họ Kiều đúng không?"
Thuý Nhi nghe vậy lập tức giật mình, sau đó gượng cười trả lời: "Ngươi nghe ai nói nhảm vậy, tiểu thư nhà ta..."
Cố Thừa Duệ nhìn hành vi lảng tránh của nàng ta, hừ lạnh một tiếng, sau đó trực tiếp đi thẳng vào thôn trang.
Thấy vậy, Thuý Nhi lập tức đuổi theo, nhưng trong lòng nàng ta lại cảm thấy lo lắng bất an, xem ra không thể che giấu thân phận của tiểu thư được nữa.
Hai người một trước một sau bước vào viện chính, đúng lúc Kiều tiểu thư mang theo một nồi nước lê tuyết đường phèn từ trong bếp đi ra.
Nhìn thấy Cố Thừa Duệ đi vào, vội vàng nhiệt tình chào hỏi: "Cố đại phu tới rồi, đúng lúc bản tiểu thư nấu một nồi đồ ngọt, ngài nếm thử xem có hợp khẩu vị không?"
Sau đó nàng ấy nói với Thuý Nhi: "Thuý Nhi, cầm chén tới đây."
Sau khi nói xong, lúc này nàng ấy mới gọi Cố Thừa Duệ đi cùng mình vào trong nhà.
Hai người vừa ngồi xuống, Thúy Nhi đã cầm chén sốt ruột vội vàng đi tới, thấy hai người voi như vẫn hòa hợp, mới thở phào nhẹ nhõm, bước tới bưng món đồ ngọt lên.
Cố Thừa Duệ thấy vậy trực tiếp đặt lọ lô hội lên bàn, nhìn về phía Kiều tiểu thư nói: "Liễu tiểu thư, rốt cuộc ngươi họ gì?"
Kiều tiểu thư nghe xong trong lòng hơi hồi hộp một chút, vội vàng nhìn về phía Thuý Nhi đang đứng ngây ngốc ở đó.
Thuý Nhi lập tức khổ sở lắc đầu, vẻ mặt nhăn nhó, nàng ta vẫn còn đang buồn bực về chuyện này, nàng ta thật sự không biết là ai tiết lộ ra ngoài.
Kiều tiểu thư thấy vậy cắn răng nói: "Tiểu nữ họ Kiều, trước đó là vì sợ..."
"Không cần nói gì nữa cả, dược cao đã giao tới rồi, xin ngươi thanh toán tiền thuốc."