Chương 123: Một Đám Ngu Xuẩn
Chương 123: Một Đám Ngu Xuẩn
Chương 123: Một Đám Ngu Xuẩn
"Ngươi đứng như vậy, có khi nào bản tiểu thư bạc đãi ngươi chưa, nếu ngươi còn như vậy, sau này ngươi không cần hầu hạ bên cạnh ta nữa." Kiều tiểu thư vẻ mặt âm trầm nói.
Thuý Nhi nhìn thấy như vậy lập tức sợ hãi, bình thường nhìn vị tiểu thư này nhu nhược yếu đuối nhưng thực tâm lại là một người tàn nhẫn, nàng ta cũng không muốn bị bán cho những nơi dơ bẩn.
Sau đó hai người thu dọn đồ đạc, cầm lấy dược cao rồi quay về trấn.
Phía bên kia, Cố Thừa Duệ vừa rời đi không bao lâu, Kiều Mộc cũng mang theo người chạy tới, nhìn thấy mấy người kia ai nấy nằm trên mặt đất thì giật mình một cái, vội vàng đi tới kiểm tra, sau khi xác nhận bọn họ chỉ là bất tỉnh, liền tát mỗi người vài cái đánh cho bọn họ tỉnh lại.
Lúc tỉnh lại sáu người còn tức giận đùng đùng, nhưng khi nhìn thấy Kiều Mộc thì lập tức bình tĩnh lại, ai nấy cúi đầu nói: "Kiều tổng quản."
"Xảy ra chuyện gì vậy? Người ta bảo các ngươi cướp đâu?" Kiều Mộc tức giận hỏi.
"Chúng ta, chúng ta không ngờ rằng trong tay hắn lại có thuốc mê, còn có ám khí, cho nên..." Tên cầm đầu thấp giọng lo lắng trả lời.
Kiều Mộc nghe xong, đưa ngón tay chỉ vào bọn họ nói: "Một đám ngu xuẩn, ta đã nhắc nhở các ngươi phải cẩn thận một chút, rất có thể sẽ bị mắc lừa, thật sự là..."
Tên cầm đầu lập tức cười lấy lòng nói: "Kiều tổng quản, hay là chúng ta dứt khoát trói nữ nhân kia lại?"
"Nhưng ở trong thôn..."
"Chúng ta từ trên núi đi đường vòng qua đó. Không phải Hắc Tử nói bọn họ sống dưới chân núi sao?"
Kiều Mộc nghe xong, hai mắt sáng lên, không thể không nói, bắt được tiểu cô nương đó là cách tốt nhất, quan trọng là nàng là nữ nhân cũng dễ đối phó hơn, cuối cùng hắn ta gật đầu nói: "Đi, đánh nhanh thắng nhanh, nếu bị người trong thôn ngăn lại sẽ rất phiền phức."
"Yên tâm đi, nếu mấy đại lão gia chúng ta không thể đối phó được một tiểu cô nương, thì sống cũng vô dụng rồi." Tên cầm đầu nói xong liền dẫn người đi đường vòng lên núi.
Kiều Mộc do dự một chút rồi cũng theo, nếu có thể hỏi ra công thức ngay trên núi là tốt nhất.
Một đám người lặng lẽ đi đường vòng đến chân núi, thấy trong thôn không có người, mạnh dạn chạy về phía nhà Cố gia.
Nhưng bọn họ còn chưa đi tới cửa, Nhị Tráng đã lớn tiếng kêu lên, âm thanh vừa lớn vừa vội vàng, rõ ràng là có biến.
Chu Oánh đang bận rộn trong bếp nghe thấy tiếng kêu không bình thường của Nhị Tráng, nàng lập tức vọt ra, đúng lúc nhìn thấy sáu đại hán cầm gậy vọt vào, thậm chí còn có ba người cầm gậy đứng vây quanh Nhị Tráng.
Cảnh này khiến nàng lập tức hiểu được đối phương không phải người tốt nên không nói một lời nào, lập tức lấy bình xịt chống sói ra giấu trong tay áo.
Tên cầm đầu nhìn thấy Chu Oánh thì sửng sốt một lúc, sau đó hai mắt sáng lên, cười tà ác nói: "Ngươi chính là Cố tiểu nương tử phải không?"
"Nếu các vị không có việc gì thì mời rời đi đi." Chu Oánh cảnh giác nói với bọn họ.
"Thương tiếc nhan sắc như hoa như ngọc của ngươi, chúng ta cũng không làm khó ngươi, ngươi đi cùng chúng ta một chuyên." Tên cầm đầu nói xong nhìn nàng đáng giá một lúc, sau khi xác định trong tay nàng không có gì mới cầm gậy đi về hướng nàng.
Chu Oánh thấy vậy nhìn chằm chằm vào cây gậy trong tay mình, thấy từ đầu đến cuối hắn ta không hề động thủ, trong lòng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ đến khi hắn ta chụp vào tay nàng, Chu Oánh đột nhiên lấy bình xịt chống sói ra phun liên tiếp ba cái vào mặt hắn ta, đồng thời lùi lại hai bước, nhảy ra khỏi phạm vi tấn công của hắn ta.
Tên cầm đầu lập tức hét lên thảm thiết, bàn tay đang nắm tay nàng lập tức buông ra đưa lên che mặt, tay còn lại cầm gậy quơ loạn xạ về vị trí nàng đứng trước đó.