Chương 124: Kẻ Đến Không Phải Người Tốt
Chương 124: Kẻ Đến Không Phải Người Tốt
Chương 124: Kẻ Đến Không Phải Người Tốt
Chu Oánh thấy vậy quay người xịt thuốc về phía những người khác, nhưng sau khi mấy tên kia nhìn thấy bộ dạng khốn khổ của thủ lĩnh, đều dám tiến về phía trước. .
Nhưng bọn họ cũng không hề nao núng, trực tiếp vây quanh nàng nói: "Đồ vật trên tay ngươi sớm muộn gì cũng sẽ sử dụng hết, tốt nhất ngươi nên đi theo chúng ta, nếu không lát nữa đừng trách mấy đại ca đây thất lễ."
"Hừ." Chu Oánh hừ lạnh một tiếng, cũng không phản ứng bọn họ.
Nàng vừa phun thuốc vừa đi lại gần Nhị Tráng, sau khi đến bên cạnh nó, trực tiếp tháo dây xích trên cổ nó xuống, đẩy nó đi ra ngoài.
Bởi vì nàng biết rõ, nếu bị mấy người này bắt đi cho dù không xảy ra chuyện gì, sau khi trở về cũng sẽ bị người khác nói này nói kia, đến lúc đó nàng làm sao còn có thể có chỗ đứng ở trong thôn.
Cho nên nàng chỉ có thể kiên trì, chỉ cần nàng kiên trì thêm một lát nữa, chờ người trong thôn chạy tới sẽ được cứu.
Sau đó, nàng trực tiếp thối lui vào kho củi, dứt khoát cầm bó củi lên đập về phía mấy người bọn họ.
Nhất là tên cầm đầu, bời vì mắt hắn ta không nhìn thấy gì nên cứ quơ lung tung cây gậy trong tay.
Cho nên Chu Oánh chủ yếu đập về phí hắn ta, khiến hắn ta vô cùng chật vật, thậm chí còn thỉnh thoảng đập có người của mình một gậy.
Những người khác thấy vậy đều rất tức giận, liếc nhau một cái rồi quyết định cùng nhau tiến lên, dù sao cũng không thể chết người được, chỉ cần một người là có thể bắt được nàng.
Sau khi Chu Oánh nhìn ra ý đồ của bọn họ, liền nhớ tới thuốc mê mà Cố Thừa Duệ để lại cho mình, lập tức lấy ra một gói, chò khi bọn họ đến gần, nàng trực tiếp bóp nát gói thuốc ném về phía bọn họ.
Mấy người đó nhìn thấy bột thuốc theo bản năng lui về sau, nhưng cuối cùng vần có hai người bị dính thuốc.
Chu Oánh nhìn thấy vậy thì mỉm cười, sau đó thối lui về phía đống củi, dùng củi làm vật che chắn, từ trong góc lấy ra một túi lớn bột vôi khử ẩm, sau đó lấy ra một cái túi nhỏ, xé ra ném lên phía trên về phía bọn họ.
Ba người còn lại thấy vậy không dám lại gần nữa, nhưng bọn họ cũng không đồ ngốc, bọn họ trực tiếp tác ra ba hướng vây nàng trong kho củi.
Chu Oánh thấy vậy chuẩn bị một túi bột vôi, mở ra cầm trong tay, đồng thời chĩa bình xịt chống sói nhắm về một hướng.
Nhưng vẫn có người từ phía sau vọt vào kho chứa củi, Chu Oánh lập tức ném vôi ra ngoài, quay người xịt thuốc chống sói nhắm ngay vào người hắn ta để dọa hắn ta rút lui.
Nhưng hành động quay người này lại làm cho một bên khác có cơ hội.
Chu Oánh thấy vậy, dùng áo khoác lớn làm vật che chắn lấy ra một khẩu súng hơi từ trong không gian, quay đầu nhắm ngay vào mắt hắn ta bắn tới
"Đùng..." một tiếng, người kia phát ra một tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế.
Trong thôn, thoạt đầu tiếng kêu của Nhị Tráng không thu hút sự chú ý của mọi người, dù sao tai chó rất thính, chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay cũng có thể sủa vài tiếng.
Nhưng khi nghe thấy tiếng người kêu la thảm thiết, mọi người cuối cùng cũng nhận ra có điều gì đó không ổn.
Nhất là Điền đại tỷ nghe rất rõ ràng, ngay sau đó lập tức chạy tới, khi nhìn thấy tình cảnh trong nội viện, bà ấy sợ hãi đến bủn rủn chân tay.
Nghĩ đến nữ nhi mình vẫn còn ở bên trong, bà ấy lại có thêm dũng khí, nhưng bà ấy cũng biết mình đi vào cũng không thể giúp gì được nên đành quay người chạy về hướng xưởng ép dầu, nói chuyện bên này cho tộc trưởng.
Tộc trưởng vừa nghe liền biết xảy ra chuyện không hay, lập tức kêu lớn: "Tất cả tiểu công, các ngươi đều đến giúp đỡ nhà Cố Thừa Duệ cho ta."
Những người ở đây hầu hết đều là người Cố thị, vừa nghe thấy lời này, bọn họ không nói hai lời đều tự tìm công cụ rồi xông ra ngoài.