Chương 125: Tiếp Tục Châm Ngòi Ly Gián
Chương 125: Tiếp Tục Châm Ngòi Ly Gián
Chương 125: Tiếp Tục Châm Ngòi Ly Gián
Trên đường đi còn gọi thêm mấy người thôn dân, nhưng vừa đi được không bao xa đã đụng phải Nhị Tráng đang sủa trên đường.
Tộc trưởng vội vàng hét lên: "Nhị Tráng."
Nhị Tráng nghe thấy giọng nói quen thuộc, lập tức chạy tới, vòng quanh ông ta một vòng rồi cắn vào tay áo ông ta, cố gắng kéo ông ta đi theo hướng về nhà.
Tộc trưởng thấy thế vỗ vỗ đầu nó rồi chạy về phía nhà họ Cố.
Mọi người thấy vậy cũng lập tức chạy theo.
Kiều Mộc đang đứng chờ bên sườn núi nhìn thấy người trong thôn đột nhiên tụ tập lại, liền biết việc đã thất bại.
Nhưng bây giờ muốn cứu người cũng đã quá muộn, ông ta đành phải mang theo thủ hạ vội vàng chạy về trấn.
Bên này, khi đám người tộc trưởng chạy tới nơi, chỉ còn một nam nhân bị Chu Oánh rắc vôi bội mới tránh thoát một kiếp.
Tuy nhiên, sau khi hắn ta nhìn thấy vô số đồ vật trong tay Chu Oánh, cũng không dám tiến thêm một bước nào nữa, chỉ có thể cầm gậy giằng co với nàng.
Nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân rầm rầm vội vàng chạy tới, hắn ta biết mọi chuyện hỏng rồi, có người tới, mà số lượng còn không ít, lập tức chân tay mềm nhũn, suýt chút nữa ngã xuống đất.
Sau đó, hắn ta liếc nhìn Chu Oánh đang cầm bình xịt chống sói nhìn mình chằm chằm, rồi lại nhìn mấy đồng bọn đang vô cùng chật vật, chần chừ một chút rồi quay người chạy ra ngoài.
Nhưng hắn ta vừa chạy ra ngoài đã bị hai nam tử chặn lại, ấn sang một bên.
Tộc trưởng đem theo người đi vào, nhìn thấy trong tay Chu Oánh cầm bột vôi, ông ta sửng sốt hỏi: "Chu nha đầu, ngươi không sao chứ?"
"Không sao, cũng may đã chuẩn bị trước." Chu Oánh lắc đầu nói.
Sau đó trong lòng nàng mới nhẹ nhõm, hai chân mềm nhũn tựa vào đống củi.
Lúc này Nhị Tráng mới nhảy ra, chạy đến trước mặt nàng, dụi dụi đầu vào chân nàng an ủi.
Chu Oánh thấy vậy mỉm cười xoa đầu nó.
Cùng lúc đó, tộc trưởng thấy nàng không bị thương, lập tức xua tay nói: "Trói mấy người bọn họ lại cho ta, bắt giữ đưa về từ đường."
Đám người nghe xong lập tức xông tới, trói chặt mấy người đó lại.
"Tộc trưởng, không phải hai người này đã chết rồi chứ, sao lại không nhúc nhích gì vậy?" Lúc này, có người chỉ vào hai người bất tỉnh nói.
Tộc trưởng nghe xong lại nhìn về phía Chu Oánh.
Chu Oánh đi tới nói: "Không đâu, bọn họ chỉ bị trúng thuốc mê bất tỉnh, những người khác bị nước ớt làm cay."
"Vậy thì tốt rồi, tiếp theo ngươi định xử lý bọn họ thế nào?" Tộc trưởng thở dài một hơi hỏi.
"Mấy người này đều là do Kiều gia phái tới, hay là chúng ta đổi lấy chút bạc, để mọi người đón năm mới vui vẻ." Chu Oánh do dự một lúc lại tủm tỉm cười nói.
Tộc trưởng sửng sốt, sau đó đột nhiên cười lớn: "Ta cũng muốn biết, trong mắt chủ nhân của bọn họ những hạ nhân Kiều gia này đáng giá bao nhiêu bạc."
"Người như Kiều lão gia, sợ là còn không thừa nhận, càng sẽ không vì mấy tên hạ nhân là mất hết mặt mũi." Sau khi Cố Thừa Nghiệp hiểu được ý tứ của bọn họ, còn cố ý giải thích.
Kiều lão gia chịu chuộc người thì không sao, nếu không bọn họ sẽ loan báo ra bên ngoài, để xem sau này còn ai chịu đi theo bán mạng cho ông ta nữa.
"Các người cho rằng Kiều gia cũng giống như cố gia các ngươi sao, lão gia nhất định sẽ trả bạc chuộc chúng ta ra." Tên cầm đầu giận dữ hét lên.
"Ha ha." Chu Oánh cười châm chọc nói: "Vậy thì chúng ta rửa mặt đợi xem. Chúng ta cũng không cần nhiều, mỗi người định một trăm lạng bạc. Các ngươi cũng nhìn cho rõ trong lòng Kiều lão gia, các ngươi đáng giá bao nhiêu bạc."
"Đây rõ ràng là các ngươi đang lừa tiền."
"Thế nào là lừa tiền? Các ngươi đã làm gì, trong lòng các ngươi biết rõ, nếu không thì chúng ta cùng nhau ra công đường."
"Ngươi..."
"Đệ muội nói không sai, tự tiện xông vào nhà dân nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, nếu xem xét nghiêm tục cũng phải tù năm năm trở lên." Lúc này Cố Thừa Nghiệp cũng nói thêm.