Chương 126: Vấn Đề Tâm Lý
Chương 126: Vấn Đề Tâm Lý
Chương 126: Vấn Đề Tâm Lý
"Hơn nữa còn có tội bắt giữ người, âm mưu cướp của giết người nữa."
"Vậy ít nhất cũng phải hai mươi năm, nếu bị vứt bỏ đưa ra gánh tội thay thì chính là tử hình."
"Hừ..." Tên cầm đầu nghe xong lời này, trong lòng cũng không chắc chắn lắm nên cũng không dám cãi lại.
Nếu bọn họ thật sự bị vứt bỏ, cho dù không chết cũng sẽ bị lột da.
"Dẫn bọn họ về từ đường, quỳ sám hối trước tổ tiên đi." Tộc trường vung tay lên nói.
Sau khi đám người đều đã rời đi, ông ta nhìn về phía Chu Oánh nói: "Ngươi cẩn thận một chút, có việc gì thì gọi lớn lên, mọi người nhất định sẽ đến giúp đỡ."
"Tạ ơn đại bá, ta biết rồi."
"Được rồi, nếu không có việc gì cần thiết, trước khi Thừa Duệ ra về đừng ra khỏi cửa."
"Đúng rồi, lần này là đại tỷ Điền Gia Vượng thông báo cho chúng ta." Tộc trưởng nói xong, chắp tay sau lưng, tâm trạng vui vẻ bước ra ngoài.
Ông ta vội vàng qua bên kia lấy khẩu cung của mấy người bọn họ nắm trong tay, sau này nếu lại xảy ra chuyện gì chắc chắn sẽ cần dùng đến.
Sau khi ông ta rời đi, Chu Oánh nhìn đồng đậu hũ bị phá hỏng trong nội viện, trong lòng vô cùng bực bội. Sau đó nàng nghĩ đến Đại Hoa vẫn đang ở trong bếp, vội vàng quay người trở vào phòng bếp.
Vừa bước vào cửa nàng đã thấy Đại Hoa đang run rẩy ở cửa, đang định an ủi cô bé thì Điền đại tỷ chạy vào, nhìn thấy Chu Oánh, bà ấy sửng sốt một chút rồi hỏi: "Đệ muội, ngươi không sao chứ?"
"Không sao, chỉ là Đại Hoa..." Chu Oánh nhìn về phía Đại Hoa muốn nói lại thôi.
Điền đại tỷ lập tức ngời xuống, ôm lấy Đại Hoa nói: "Đừng sợ, Đại Hoa, nương ở đây rồi."
Bà ấy nói gần hết câu, giọng nói đã trở nên nghẹn ngào
Những Đại Hoa hoàn toàn không nhận ra điều đó, vẫn đang run rẩy ở đó.
Chu Oánh thấy vậy liền biết Đại Hoa có vấn đề tâm ký, đành phải hỏi: "Điền đại tỷ, có phải Đại Hoa đã từng chịu kích thích gì không?"
Điền đại tỷ nghe vậy lập tức rơi nước mắt, im lặng một lúc mới lau nước mắt nói: "Sau khi phụ thân Đại Hoa qua đời, chúng tôi ở bên kia bị đánh bị mắng rất nhiều, cho nên..."
Nói xong, bà ta ôm lấy Đại Hoa oà khóc.
Chu Oánh nghe xong trong lòng cảm thấy khá khó chịu, nhưng nàng cũng biết mình không thể để Đại Hoa cứ mãi chìm đắm trong cảm giác kinh hãi, sau đó nàng nắm lấy bàn tay cô bé, ấn một cái thật mạnh vào lòng bàn lay.
"A." Cơn đau đớn dữ dội khiến Đại Hoa lập tức tỉnh táo lại, đồng thời giơ tay đẩy mạnh nàng một cái rồi oà khóc
Cũng may Chu Oánh đã có chuẩn bị, trực tiếp nắm lấy khung cửa mới không bị ngã xuống mặt đất.
Nhưng Điền đại tỷ lại bất mãn, ngẩng đầu lên hỏi: "Đệ muội, ngươi làm gì vậy? Sao có thể nhéo hài tử như vậy?"
"Đây là ta đang cố gắng làm cho nàng ấy tỉnh táo lại, nếu cứ để nàng ấy mãi đắm chìm trong cơn ác mộng, thời gian dài người sẽ sụp đổ." Chu Oánh kiên nhẫn giải thích.
"Sụp đổ có nghĩa là gì?"
"Chính là tinh thần thất thường, điên loạn, hoặc là tự sát, cảm xúc dần trở nên nóng nảy, chuyện này không nói chính xác được."
Khi Điền đại tỷ nghe xong, sắc mặt đại biến, nói: "Không thể nào."
Chu Oánh nghe xong chỉ im lặng nhìn bà ta, không mở miệng trả lời.
Sự im lặng của nàng khiến Điền đại tỷ cảm thấy bất an, rồi lại nhìn đại nữ nhi của mình đang vừa khóc vừa run rẩy trong lòng mình, bà ta ôm chặt lấy cô bé mà rơi nước mắt.
Bà ta cũng nghĩ đến dáng vẻ nữ nhi thường hay trầm mặc, không thích nói chuyện.
Bà ta rất nhành cũng đã nhận ra nữ nhi mình có thể thực sự có vấn đề về tâm lý như lời nàng nói, vội vàng ngẩng đầu lên hỏi: "Vậy ta phải làm sao? Có cần cho hài tử uống thuốc không?"
"Việc này là cần thiết, không chỉ phải uống thuốc, còn phải tiến hành khai thông tâm lý. Chúng ta đợi Trình Duệ trở về rồi bàn bạc chuyện này, ta cũng chỉ hiểu được nửa vời thôi."