Chương 128: Gây Rắc Rối (2)
Chương 128: Gây Rắc Rối (2)
Chương 128: Gây Rắc Rối (2)
Tách trà đập thẳng vào đầu Kiều Mộc, làm đổ trà khắp người ông ta.
Nhưng Kiều Mộc không dám phản bác, chỉ có thể cúi đầu đứng ở đó, thận trọng hỏi: "Lão gia bây giờ phải làm sao? Ngài có định chuộc người không?"
Kiều lão gia nghe xong, do dự một chút, vo tròn lá thư sang một bên, hỏi: "Người ngươi tìm đều có thể tin tưởng được chứ?"
"Đều có thể tin tưởng, đều là mấy lão thủ đã đi theo chúng ta mấy năm nay."
"Vậy thì không thể chuộc được. Ngươi đi chuyến này không phải rõ ràng là nói cho người ta biết chuyện này là do chúng ta làm sao, chỉ cần chúng ta không trả lời, bọn họ có thể làm gì chúng ta."
"Nhưng mà nếu trong thời gian dài, ta sợ bọn hắn..."
"Kiếm người đưa tin cho họ, bảo bọn họ kiên trì hai ngày, đợi bên kia buông lỏng cảnh giác rồi mới đi cứu bọn họ."
"Đến lúc đó, đích thân ta sẽ đón tiếp bọn họ."
Kiều Mộc nghe xong, chắp tay nói: "Vậy thuộc hạ lập tức đi sắp xếp."
"Lần này phải cẩn thận một chút, đừng phạm sai lầm nữa."
"Vâng." Kiều Mộc lên tiếng đáp lại, xoay người đi ra ngoài, sau đó cho người chuyển thư cho Hắc Tử, để hắn ta nghĩ biện pháp đưa thư cho những người đó.
Ở bên này, Cố Thừa Duệ cũng nghĩ việc chuộc người sẽ không thuận lợi, nên sau khi ăn cơm xong liền đến nhà tộc trưởng, nói chuyện này cho ông ta, để ông ta phái thêm người đến canh giữ những người đó.
Đợi đến gần giờ Tý, mặt trăng dần dần lặn về phía tây, cả màn đêm đen kịt, là thời điểm thích hợp để cướp của giết người.
Hai phu thê Chu Oánh mỗi người thay một bộ đồ thể thao màu đen, cũng thoa một lớp phấn đen lên lớp da lộ ra bên ngoài, đến nỗi ngoại trừ tròng mắt trắng và hàm răng ra, cả người đen tuyền không có một màu sắc nào khác.
Sau đó, hai người lặng lẽ ra khỏi thôn, đi thẳng vào trong trấn, sau đó đi đến khu phú hộ tìm được Kiều phủ.
Tuy nhiên, nhìn thấy bức tường cao hai mét còn có mấy mảnh ngói vỡ nhô ra trên bức tường, hai người thực sự hơi lúng túng một chút.
Sau đó hai người tách ra, đi một vòng quanh Kiều phủ, cuối cùng dừng lại tụ họp ở bên ngoài chuồng ngựa.
Bởi vì phía ngoài bức tường ở chỗ này có một cây hoè lớn, mặc dù cách tường một khoảng cách nhất định nhưng cũng đủ để bọn họ trèo lên tường.
Ngay lúc Chu Oánh nghĩ ra ý định leo lên, Cố Thừa Duệ đã giữ nàng lại, kéo nàng sang một bên nói: "Nàng đưa tay giúp ta leo lên trên, xung quanh chuồng ngựa rất có thể có người trông coi."
"Vậy chàng đợi ta leo lên rồi thì nhảy xuống đi." Sau khi Chu Oánh nói xong, đưa cho hàn nửa gói thuốc mê đang cầm trong tay.
Cố Thừa Duệ gật đầu, nhanh chóng leo lên cây.
Sau khi hắn leo lên, Chu Oánh cũng nhanh chóng leo lên, sau đó lấy súng gây mê đã chuẩn bị sẵn từ trong không gian ra, đề phòng vạn nhất.
Cố Thừa Duệ thấy vậy, buộc móc leo núi vào cây, sau đó nắm lấy sợi dây thừng quấn quanh cành cây và tường vào trong nội viện.
Sau đó hắn lặng lẽ đi vào trong chuồng ngựa bên cạnh, quả nhiên bên trong có người gác đêm đang nằm ngáy o o, Cố Thừa Duệ trực tiếp lấy tay bịt kín lấy mũi hắn ta, khiến hắn ta hôn mê bất tỉnh.
Sau đó hắn bước ra ngoài vẫy tay với Chu Oánh, lúc này Chu Oánh mới thu lại súng gây mê vào không gian, sau đó cũng lần theo sợi dây tiến vào trong nội viện.
Sau khi nàng xuống tới nơi, hai người chưa đi được vài bước đã phát hiện ra một cánh cửa phụ, sau khi kiểm tra bên trong chắc chắn không có ai, lúc này bọn họ mới quay người đi vào trong phủ.
Khi đi ngang qua phòng của hạ nhân, hai người dùng phương pháp thổi thuốc mê để hạ gục từng người.
Sau đó vào lúc đi về hướng chính viện thì mới phát hiện có đội tuần tra, hai người lập tức trốn ở trong núi giả để quan sát một phen.
Cuối cùng xác định được có hai đội, mỗi đội năm người, hơn nữa khoảng cách thời gian cũng khá dài.