Chương 129: Gây Sự
Chương 129: Gây Sự
Chương 129: Gây Sự
Sau đó hai người liền ở trong núi giả chờ đến khi người của đội tuần tra đến thì trực tiếp dùng thuốc mê hạ gục rồi đưa tất cả vào bên trong núi giả.
Sau khi hai người đánh thuốc mê toàn bộ người trong phủ thì dựa theo sự quen thuộc cổ đại tìm được thư phòng ở trong một cái sân hướng đông bắc.
Cố Thừa Duệ tiến lên dùng dây kẽm mở ra khóa, sau đó hai người đeo giày, đeo bao tay đi lặng lẽ vào.
Thấy màn cửa bên trong buông xuống thì Chu Oánh trực tiếp lấy hai cái đèn pin nhỏ bằng ngón cái ra, nghiêm túc tìm kiếm sổ sách, chứng cứ phạm tội của Kiều gia.
Hai người nhanh chóng tìm được sổ sách, nhưng đó cũng chỉ là sổ sách ngoài mặt nổi, nhưng mà cũng không khó để nhận ra, tất cả công việc buôn bán của tửu lầu thuộc Kiều gia đều không tốt, nhất là tửu lâu tại trấn này, trên cơ bản vẫn luôn duy trì không kiếm lời không lỗ.
Chu Oánh không khỏi nói: "Thảo nào chỉ vì một kho đơn thuốc mà hắn lại ra tay lớn như vậy."
"Món ăn là một phần, ta cảm thấy cũng là do nhân phẩm của hắn có vấn đề." Cố Thừa Duệ lắc đầu nói, sau đó cất đồ về chỗ cũ.
Hai người lại tiếp tục tìm kiếm mật thất ở trong phòng, họ thực sự tìm thấy công tắc mật thất dưới đất rộng năm mét vuông ở sau giá sách.
Bên trong chứa hai cái rương lớn cùng một cái tủ sách nhỏ.
Mở chiếc rương ra nhìn trước, bên trong là thỏi vàng ròng.
Bên trong một chiếc có bốn món đồ trang trí, một chiếc Ngọc Quan Âm, một bức tượng ba con dê làm bằng gỗ bách, một cây san hô hồng, một chiếc gậy như ý bằng ngọc xanh biếc, có thể nói mọi thứ đều là tinh phẩm, cho dù không hiểu gì thì hai người cũng biết đây là đồ tốt.
Chu Oánh dứt khoát cho vào trong không gian, sau đó hai người nhìn về phía chiếc giá sách nhỏ, phía trên chính là sổ sách thực sự.
Vừa khẽ đảo mắt thì đã lập tức phát hiện Kiều gia đã sớm lui tới cùng huyện thừa, hơn nữa năm nào cũng tặng huyện thừa không ít đồ vật.
Mà hai cái rương trước đó rất có thể là lễ của năm nay.
Cuối cùng là mấy bức thư bọn họ trao đổi cho nhau, Cố Thừa Duệ vừa nhìn thì đã phát hiện, chỉ có hai người bọn họ trao đổi, cũng không nhắc đến những người khác.
Cũng không biết Kiều lão gia có biết người phía sau huyện thừa là ai hay không, sau đó hắn dứt khoát bỏ thư xuống.
Sau đó hai người ra thư phòng, bởi vì không thu hoạch được nhiều nên có chút có chút buồn bực.
Chu Oánh dẫn Cố Thừa Duệ tìm đến mỗi khố phòng trong phủ, đầu tiên là khố phòng ở bên cạnh phòng bếp rộng khoảng 100m2, bên trong chứa một chút lương thực, thịt khô, thịt đông, rau khô, nồi chén bầu bồn các loại, nàng thu hết vào không gian.
Sau đó lại đến khố phòng ở tiền viện, bởi vì là ngân khố cho nên có hai người trông coi, lúc bọn họ đi đến thì thấy hai người bọn họ đang nói chuyện.
Chu Oánh trực tiếp lấy súng gây mê đánh ngã hai người xuống mặt đất, sau đó đi lên phía trước lấy lại kim châm.
Nhìn ổ khóa lớn ở trên cửa, Cố Thừa Duệ lập tức tiến lên mở khóa ra rồi đẩy cửa đi vào.
Nhưng mà Kiều gia lại không giàu có như bọn họ tưởng tượng, ở bên trong có chưa đến một vạn lượng bạc.
Cũng chỉ có một rương nhỏ bạc vụn cùng một rương lớn tiền đồng.
Cuối cùng tìm được 5000 lượng ngân phiếu ở trong ngăn kéo xung quanh, sau khi cảm thấy đã lấy đủ thì hai người mới xóa dấu vết rồi rút lui.
Sau khi ra phủ, hai người trực tiếp trở về nhà rồi nằm xuống đi ngủ.