Chương 130: Quyết Đến
Chương 130: Quyết Đến
Chương 130: Quyết Đến
Lúc trời sáng lại bắt đầu rời giường làm đậu hũ, đợi đến khi tiễn Điền Gia Vượng xong thì cuối cùng hai người cũng nhẹ nhàng thở ra.
Đang muốn trở về phòng ngủ một lát thì trưởng tộc lại hưng phấn đi đến, nhìn thấy dáng vẻ bọn họ ngáp liên hồi thì sửng sốt một chút rồi hỏi: "Tối qua hai ngươi làm trộm sao, tại sao lại buồn ngủ đến mức này?"
"Phòng trộm còn chưa xong thì làm sao có thể đi làm trộm được." Cố Thừa Duệ không đổi sắc mặt nói, sau đó ngáp lên nói: "Đây là sợ Kiều gia lại phái người tới giở trò xấu cho nên không thể ngủ được."
"Hơn nữa, tờ mờ sáng thực sự bắt được một người ở bên từ đường, người này vẫn luôn theo dõi chúng ta."
"Vậy sau này có thể yên tâm rồi." Cố Thừa Duệ nói đến đây thì nghiêng người nói: "Đại bá vào trong phòng ngồi đi."
"Không được, ta tới đây là để nói cho các ngươi biết một tin tức tốt?"
"Hả, tin tức tốt gì?"
"Nghe nói đêm qua Kiều gia bị trộm, ngay cả nồi chén cũng không để lại cho bọn họ, đúng là quá thảm." Trưởng tộc có chút hả hê nói.
"Bị trộm, ai làm?"
"Không biết nữa, nghe nói lão tiểu tử kia của họ Kiều đã tức đến mức tái cả mặt, nhưng mà ngoại trừ biết người ta dùng thuốc mê ra thì không tra thêm được gì cả." Trưởng tộc nói đến đây thì cười to nói: "Không biết vị thần tiên kia là ai, nếu như biết thì ta sẽ đốt hương cho hắn trong ba năm, đúng là mẹ nó quá vui."
Sau khi nói xong thì vung tay một cái thật mạnh rồi nói: "Được rồi, các ngươi làm việc đi. Nhưng mà tốt nhất là gần đây đừng ra khỏi thôn, đề phòng lão tiểu tử kia truyền vận rủi cho chúng ta."
Sau đó ông ta chắp tay ở sau lưng, khẽ hát hí ha hí hửng đi ra ngoài.
Chờ đến khi ông ta đi thì Cố Thừa Duệ tiến lên đóng cửa lớn rồi cũng cười theo.
Chu Oánh lườm hắn một cái rồi quay người trở về nhà.
Cố Thừa Duệ thấy vậy thì biết là nàng đang cười nhạo mình đã ngăn cản nàng mượn gió bẻ măng lúc trước, nhưng mà lớn lên ở dưới cờ đỏ, hưởng giáo dục nhiều năm như vậy, hắn nhất thời thật sự không chấp nhận được việc đi làm trộm.
Nhưng mà sau khi hai người vào nhà, nghĩ đến dáng vẻ Kiều lão gia tử tức đến mức tái mặt thì cũng thực sự không ngủ được.
Cuối cùng hai người dứt khoát tiến vào không gian, thu thập lại đồ kiếm được.
Cái rương vàng kia đúng là 1000 lượng, tổng cộng các thỏi bạc lớn nhỏ là chín ngàn lượng, Chu Oánh cảm thấy không cần đến trong lúc này cho nên dứt khoát thu vào trong kho hàng.
Còn tám trăm lượng cùng với bạc vụn, tiền đồng thì nàng trực tiếp bỏ vào tầng hai biệt thự.
Tiếp theo chính là đồ ăn và đồ dùng.
Không ngờ tới còn thu được hai vạc rau ngâm rau cải lớn, sau khi nếm thử một miếng thì cảm thấy đúng là không tồi.
Đến cuối cùng khi thu thập gần xong, Chu Oánh vỗ ót một cái nói: "Đáng lẽ chúng ta không nên để lại một nhà kho, bên trong chắc có các loại vải vóc, đồ trang sức."
"Còn sót thì còn sót, mang đến tác dụng cảnh cáo là được, cứ như vậy thì Kiều lão gia cũng phải trì hoãn ba năm ngày thì mới có thể từ từ hồi sức." Cố Thừa Duệ trả lời.
"Cũng đúng, chàng nói xem Kiều gia cũng không kém nha, tại sao lại có chút ít bạc đó, chẳng lẽ là ở chỗ phu nhân hắn?"
"Chưa chắc, ta đã lật một chút sổ sách ở ngân khố, nhìn thấy gần đây Kiều gia thu mua không ít cửa hàng cùng ruộng đồng, có lẽ là bọn họ đã dùng để mua bất động sản."
"Thảo nào khuôn mặt của Kiều lão gia tức giận đến mức tái lại, chưa ngất đi là đã tốt lắm rồi." Chu Oánh cười nói.
Nàng không biết chuyện sau khi Kiều lão gia phát hiện có gì đó không đúng thì lập tức chạy đến thư phòng, sau khi nhìn thấy đồ vật mình chuẩn bị hiếu kính không còn thì thực sự ngất đi, bây giờ vẫn còn đang được chữa trị.