Chương 133: Tên Xui Xẻo
Chương 133: Tên Xui Xẻo
Chương 133: Tên Xui Xẻo
Khi đi đến một cái khúc quanh thì hắn bị đồ vật gì đó đẩy một chút, thiếu chút nữa là hắn vấp té, sau đó có một tiếng rên rỉ truyền đến.
Cố Thừa Duệ cả kinh trong lòng, sau đó quay người cúi đầu nhìn lại, lúc này mới phát hiện lúc trước hắn bị một cánh tay đẩy.
Nhìn lại theo cánh tay, đây là một vị công tử đầu đội ngọc quan, nhưng mà nhìn dáng vẻ nửa sống nửa chết kia là biết hắn ta bị thương không nhẹ, sau khi chần chờ một chút thì hắn vẫn ngồi xuống nghiêm túc kiểm tra cho hắn ta một phen.
Không nghĩ tới đây là một tên xui xẻo, không chỉ có cơ thể bị trọng thương mà còn trúng kịch độc, nếu như không kịp chữa trị thì sợ là sẽ không sống qua đêm nay.
Mấu chốt là hổ khẩu cùng nơi lòng bàn tay của tay phải người này có vết chai rất dày, xem ra là người thường xuyên cầm đao kiếm.
Nghĩ tới đây, lại nghĩ tới chiếc thuyền vận chuyển lương thực lúc trước, hắn không biết hai bên này có mối liên hệ như thế nào.
Sau khi xoắn xuýt một phen thì hắn vẫn quyết định cứu hắn ta.
Nếu như là người sau lưng Kiều gia thì cùng lắm là giết hắn, nhưng nếu như là đối thủ một mất một còn của Kiều gia thì đây chính là món hời đưa đến cửa, không dùng thì phí.
Sau đó tiếp tục tìm kiếm ở khu vực xung quanh một lần, xác định không còn đồ gì rơi xuống thì hắn làm lẫn lộn vết tích ở xung quanh một phen rồi vác tên xui xẻo lên trên lưng rồi đi về nhà.
Đầu này Chu Oánh vẫn đang nghiên cứu cách trồng nấm, nghe thấy tiếng động hì lập tức đặt sách xuống đi mở cửa, vừa tới cửa chính thì đã nghe thấy giọng nói quen thuộc, nói: "Nhóc con, mở cửa."
Sau khi Chu Oánh xác định là Cố Thừa Duệ thì lập tức mở cửa, nhìn thấy trên lưng hắn có người thì trong lòng lập tức sợ hãi, nhưng nàng vẫn nhanh chóng nhường đường vào nhà cho hắn.
Sau khi vào nhà thì mới hỏi: "Duệ ca, người kia là ai thế?"
"Không biết nữa, ta cứu khi đi được nửa đường, nàng dẫn chúng ta tiến vào không gian đi, vết thương của hắn quá nặng, cần phải mổ."
Chu Oánh gật đầu rồi dẫn bọn họ tiến vào không gian, sau đó thì đưa bọn họ vào phòng giải phẫu ở tầng một của biệt thự.
Sau khi Cố Thừa Duệ đặt người xuống thì đưa cho nàng một tờ giấy rồi bảo nàng đi chuẩn bị dược phẩm, còn hắn thì ngồi xuống ở vị trí bên cạnh thở dốc.
Chu Oánh thấy vậy thì lấy cho hắn một chai nước suối, sau đó mới xoay người đi đến nhà kho chuẩn bị đầy đủ thuốc.
Sau khi trở về, Cố Thừa Duệ cũng không tiếp tục trì hoãn mà hai người hợp lực bắt đầu chuẩn bị, lúc Cố Thừa Duệ cởi bộ đồ ướt của tên xui xẻo ta thì mới phát hiện trên người hắn ta có không ít vết thương, có vết đao mà cũng bị trúng tên.
Chu Oánh thấy vậy nói: "Sợ là thân phận của người này không đơn giản."
Cố Thừa Duệ tán đồng gật đầu nói: "Ừ, sợ là có xuất thân từ binh nghiệp."
Sau đó hắn kéo con dao từ trên lưng đến vị trí quần, ngẩng đầu lên nói: "Nhóc con, nàng đi ra ngoài tìm bộ đồ sạch cho hắn trước, ở đây cứ giao cho ta."
"Được, nếu cần gì thì cứ bảo ta." Chu Oánh nói xong thì quay người đi ra ngoài, sau đó cầm một bộ đồ trong mới của Cố Thừa Duệ ra để máy giặt trừ độc xong rồi treo lên mắc áo ở ngoài phòng giải phẫu.
Lúc này bụng kêu lên òng ọc thì nàng mới nhớ bây giờ đã sắp sáng cho nên liền xoay người đi nấu một nồi cháo trứng muối thịt nạc, bản thân uống trước một bát.
Ước chừng một canh giờ sau, Cố Thừa Duệ mệt mỏi đi ra từ trong phòng giải phẫu.
Chu Oánh bước lên phía trước dìu hắn vào phòng bếp nói: "Uống chén cháo trước đi."
"Nhóc con, nàng vẫn tri kỉ như vậy." Cố Thừa Duệ hữu khí vô lực nói xong thì nhận cháo, bắt đầu ăn từng miếng từng miếng.
Vừa tỉnh táo lại thì hắn lập tức phát hiện hai cái đùi mình như bị đổ trì, nặng đến mức không nhấc nổi lên.