Chương 132: Hoạt Động Lớn (2)
Chương 132: Hoạt Động Lớn (2)
Chương 132: Hoạt Động Lớn (2)
Cố Thừa Duệ nghe xong thì đứng dậy đưa cho bọn họ một trăm văn nói: "Đây là tiền công mấy ngày nay, hai vị cũng có thể uống thêm cân rượu."
Sau đó lại đưa cho bọn họ năm trăm văn nói: "Đây là tiền thu đậu nành."
"Cố đại phu rộng lượng, vậy bây giờ hai huynh đệ chúng ta rời đi." Tiền Tráng nói xong thì đứng dậy.
"Hai vị, ta thấy các ngươi rất thích đậu phụ khô cay, để ta đi lấy chút cho hai người về nhắm rượu." Chu Oánh nói xong thì đi vào phòng bếp dùng giấy dầu gói lại hai cân rồi mang ra ngoài cho bọn họ.
Chờ bọn họ rời đi, Chu Oánh nhìn dáng vẻ nhíu mày của Cố Thừa Duệ hỏi: "Nghĩ đến chuyện gì sao?"
"Nàng không cảm thấy không đúng sao, đêm hôm khuya khoắt triệu tập nhiều người như vậy thì có thể làm chuyện tốt gì?" Cố Thừa Duệ nói đến đây thì trầm tư một lát rồi nói: "Không được, buổi tối ta phải đi ra ngoài một chuyến, xem Kiều gia hoặc có lẽ là Huyện thừa đang làm cái gì, nói không chừng có thể bắt được nhược điểm gì đó của bọn họ."
"Ta đi chung với chàng."
"Lần này thì thôi, cứ để ta đi một mình, nếu nàng đi theo thì cũng có chút không tiện."
"Nhưng mà..."
"Đừng nhưng mà, ta cam đoan với nàng là ta sẽ không làm chuyện gì mà mình chưa nắm chắc, hơn nữa ta cũng sẽ mang theo đồ phòng thân khi đi ra ngoài."
Chu Oánh chần chờ một chút, cuối cùng vẫn bỏ qua, dù sao thì thể lực và sức chịu đựng của cơ thể này cũng có chút kém.
Sau đó hai người nhanh chóng làm cơm tối, sau khi ăn xong thì chờ trong thôn yên tĩnh lại, Cố Thừa Duệ thay một bộ đồ đen rồi mang theo một bao thuốc mê, một cái súng gây mê, một bộ kính viễn vọng rồi lặng lẽ ra cửa.
Mà Chu Oánh thì đóng cửa, vào nhà chọn 100 cân đậu nành ra ngâm rồi kho thịt lợn.
Sau khi làm xong thấy Cố Thừa Duệ vẫn chưa về thì nàng lấy ra hai quyển sách trồng nấm ở trong không gian ra đọc.
Đầu này sau khi Cố Thừa Duệ ra cửa thì khom người đi dọc theo bờ sông ra thôn, xác định trên đường không có ai thì nhanh chóng chạy lên trấn.
Khi đến khu vực gần Kiều gia thì vừa hay nhìn thấy Kiều lão gia đang vội vã ngồi xe ngựa ra cửa cho nên hắn liền lặng lẽ đi theo.
Nhưng mà lúc đi được nửa đường thì bị mất dấu, hắn vẫn đi tìm dọc theo tuyến đường xe ngựa.
Không ngờ khi đi đến một bờ sông thì phát hiện có khoảng hơn trăm người đang vận chuyển đồ đạc từ trên một con tàu lớn xuống, hơn nữa phương hướng vận chuyển là lên trên núi.
Điều này khiến hắn lập tức phát giác ra chuyện này không tầm thường, sau đó đi theo từ đằng xa xa một đường, cuối cùng cũng tìm được sơn động mà bọn họ cất đồ.
Vì an toàn, hắn thối lui đến một gốc cây trăm tuổi cách hàng dặm ở bên ngoài rồi dùng kính viễn vọng lặng lẽ quan sát tất cả.
Căn cứ và trọng lượng và hình thái món đồ bọn họ vận chuyển, hắn nhanh chóng xác định đây là lương thực hoặc là cát, nhưng chắc chắn là bọn họ sẽ không bận rộn vào lúc đêm hôm khuya khoắt như vậy chỉ vì vận chuyển cát, vậy cũng chỉ có thể là lương thực.
Sau khi vận chuyển xong thì có một đội người được huấn luyện nghiêm chỉnh nhanh chóng đi đến canh giữ ở khu vực gần sơn động.
Sau khi quan sát tất cả, nét mặt của hắn trầm xuống, nếu những người này không phải tư binh thì đó chính là binh quyền của người đứng sau Huyện thừa, đây cũng không phải là chuyện đùa giỡn.
Mấu chốt là số lượng lương thực lớn này đến từ đâu, rồi sẽ được vận chuyển đến nơi nào.
Xem ra chuyện này không nhỏ, cũng không phải chuyện mà một tên tiểu lâu la như hắn có thể xen vào cho nên chỉ có thể yên lặng ghi nhớ việc này ở trong lòng, xem sau này có thể tìm được người bị mất hay không rồi tính.
Nghĩ tới đây, hắn trực tiếp lặng lẽ xuống khỏi chiếc cây rồi xuống núi, chờ đến khi tất cả mọi người ở dưới chân núi đi hết thì hắn mới đi về nhà dọc theo dòng sông.