Chương 136: Phát Sầu
Chương 136: Phát Sầu
Chương 136: Phát Sầu
Người dẫn đầu nghe thấy lời hắn nói thì khóe miệng lập tức giật giật một cái, ngay cả kẻ thù mà cũng bị bọn họ ghép lại, đúng là phục rồi.
Sau đó khua tay nói: "Không giống nhau, chúng ta còn phải đi tìm kiếm một chút."
"Chuyện này... mời các ngươi." Trưởng tộc chần chờ một chút nhưng cuối cùng vẫn tránh sang một bên rồi vào nhà cùng bọn họ mà Cố Thừa Duệ cũng dẫn mấy người đi vào theo.
Ba nha dịch vốn còn muốn mượn cơ hội điều tra trong nhà để vớt chút chỗ tốt, nhưng khi thấy bọn họ đi vào theo thì cũng chỉ có thể lục soát thành thật.
Cuối cùng sau khi xác định không có ai thì tên dẫn đầu nhìn về phía Cố Thừa Duệ nói: "Ngươi chính là đại phu Cố Thừa Duệ của thôn này sao?"
"Đúng vậy tệ nhân biết chút thuật kỳ hoàng." Cố Thừa Duệ cung kính chắp tay nói.
"Trong đám tặc mà chúng ta tìm, có một người bị thương nặng, nếu có người tới trị ngoại thương thì nhớ nhanh chóng báo cáo. Hơn nữa gần đây không được sử dụng bạch dược, một khi bị phát hiện thì sẽ bị xử như nghịch tặc."
"Vâng."
Tên dẫn đầu thấy vậy thì vung tay lên, hai người thủ hạ liền đi tới phía trước tủ thuốc, lục loại tất cả các loại thuốc trị ngoại thương hay tam thất ra, cuối cùng còn mang theo một túi nhân sâm cắt lát quý giá nhất đi.
"Cái này... Nếu mang đi hết mà có thôn dân bị thương thì phải làm sao bây giờ." Cố Thừa Duệ tiến lên muốn nói lại thôi.
"Nếu không muốn có chuyện thì thành thật một chút, nhớ kỹ là phải nhanh chóng báo cáo khi thấy người đến trị thương." Tên dẫn đầu lạnh lùng trừng mắt hắn một cái rồi nói.
Sau đó hắn ta dẫn người cùng dược liệu đi ra ngoài.
Chờ bọn họ rời đi, trưởng tộc dặn dò: "Thừa Duệ à, gần đây không yên ổn, ngươi nhất định phải cẩn thận, tuyệt đối đừng để Kiều gia nắm được nhược điểm."
"Nhất định, đại bá yên tâm đi." Cố Thừa Duệ gật đầu nói.
"Ừ, vậy thì chúng ta đi thôi, nếu có chuyện thì nhớ qua gọi chúng ta."
"Vâng, nhưng mà các ngươi ngồi lại đi, trời vẫn còn sớm."
"Không được, tác phường bên kia có rất nhiều việc đấy." Trưởng tộc nói xong thì quay người đi ra ngoài.
Bên này, 3 nha dịch đi ra phía sau thôn, người có tuổi nhỏ nhất mang theo dược liệu cười đùa nói: "Vị tiểu nương tử kia của Cố gia thật sự có dáng dấp đẹp mắt."
"Không có tiền đồ, chúng ta vẫn nên mau chóng đi tìm người, nếu không thì chúng ta sẽ không giữ được miếng cơm." Tên dẫn đầu tức giận nói.
Sau đó hắn ta như có điều suy nghĩ hỏi: "Các ngươi nói xem Cố gia này có thể sớm được tin hay không, nếu không tại sao bọn họ lại tụ tập ở bên kia đúng lúc như vậy?"
"Không thể nào, người của chúng ta đến trên trấn ăn cơm trưa xong thì mới bắt đầu động thủ, làm sao có thể để lộ tin tức được."
"Có thể là ta nghĩ nhiều rồi."
"Nếu không thì ta ở lại tuần tra một chút, thuận tiện nhìn xem người nọ có giấu người ở trong nhà hay không."
"Đừng phạm sai lầm, nơi đó cách nơi này gần năm mươi dặm đấy, làm sao hắn ta có thể đưa người bị trọng thương đi xa như vậy được, chúng ta vẫn nên nhanh chóng tuần tra các thôn một chút."
Bên này, đám người vừa đi thì Chu Oánh đã Cố Thừa Duệ vào không gian, sau đó dẫn Nhị Tráng đóng cửa vào núi, dự định cắt chút cỏ khô trở về nhóm lửa.
Trong không gian, Cố Thừa Duệ tiến vào phòng giải phẫu thấy đã hết thuốc thì trực tiếp rút kim, sau đó cẩn thận kiểm tra cho hắn ta một lần, xác định bệnh tình của hắn ta đã ổn định thì cuối cùng cũng thở dài một hơi.
Sau đó lại kiểm tra ống dẫn niệu một chút.
Cuối cùng xác định hắn ta không thể tỉnh lại được trong thời gian ngắn thì liền ra biệt thự để tiếp nối các các chuyển động khác trong không gian.
Chạng vạng tối, Chu Oánh vừa trở về nhà thì Tiền Tráng cùng Cố Nhị Giang cũng vội vàng đánh xe lừa trở về.