Chương 149: Tặng Tửu Lâu
Chương 149: Tặng Tửu Lâu
Chương 149: Tặng Tửu Lâu
"Có đối thủ cạnh tranh cũng là một loại giám sát đốc thúc. Hơn nữa cái trấn nhỏ này cũng phồn hoa như thế, một nhà chúng ta cũng thể đáp ứng được hết. Chẳng bằng đưa cho đệ muội, dựa vào tay nghề của đệ muội thì chống nửa bầu trời này cũng không thành vấn đề."
"Vậy chúng ta cung kính không bằng tuân mệnh, đúng rồi, tửu lâu này cần bao nhiêu bạc?"
"Không, không, nói tặng thì là tặng." Chu công tử nói xong thì lấy ra tờ khế ước màu đỏ và một chiếc chìa khóa trong tay áo đưa cho nàng.
Sau đó giải thích nói: "Vi huynh cũng biết một chút về tình huống của Cố gia, ta cảm thấy để trên danh nghĩa của đệ muội thì sẽ tốt hơn."
Cố Thừa Duệ nghe thấy hắn ta nhắc đến Cố gia thì lập tức nhớ tới chuyện lúc trước cha Cố muốn bọn họ ra giá công thức nên tán đồng gật đầu nói: "Cảm tạ Chu huynh, vậy không bằng ngài làm người tốt đến cùng, cứ nói là ngươi nhìn trúng tay nghề của Oánh Nhi cho nên để nàng làm chưởng quỹ được không?"
"Vậy không thể cõng cái danh này vô ích được, về sau vi huynh đi qua ăn cơm thì các ngươi không được thu bạc."
"Nhất định, cho dù không có việc này thì chúng ta cũng không nên thu bạc của ngài mới đúng."
"Cứ quyết định như vậy đi."
Lúc này Chu Oánh nghĩ tới việc Kiều gia cùng Huyện thừa bị xét nhà, nàng nhìn về phía Chu công tử hỏi: "Chu đại ca, có phải là phải bán tất cả những cửa hàng thu được không?"
"Đúng vậy, đệ muội muốn gì thì cứ mở miệng?"
"Nếu dự định mở tửu lâu thì phải có có thể vật bán, ta muốn mua một cái trang tử để trồng chút rau, nuôi chút dê bò các loại để cung cấp hàng hóa cho tửu lâu."
Chu công tử gật đầu nói: "Ta sẽ trở về rồi điều tra thêm về việc này, vậy loại trang tử nào thì phù hợp?"
"Vậy thì cảm ơn Chu đại ca, trang tử trong vòng 2000 lượng là được."
"Được, ta nhớ việc này rồi." Chu công tử gật đầu nói.
Đồ ăn được mang lên rất nhanh, Chu Oánh nghiêm túc thưởng thức một vài món ăn, nàng phát hiện chúng cũng không tệ, chỉ có mỡ bên trong thịt kho tàu là chưa được ép ra cho nên nàng chỉ ăn một miếng là không ăn nổi nữa.
Nhưng mà cũng không phải kén chọn, nàng muốn dành thời gian nói chuyện này với Lưu chưởng quỹ một chút.
Kết quả vào lúc bọn họ ăn cơm xong đi ra thì phát hiện Lưu chưởng quỹ không có ở đây, không thể làm gì khác hơn là ghi nhớ việc này ở trong lòng.
Sau khi ra khỏi tửu lâu, hai người trực tiếp hỏi thăm tìm được Đông Hưng lâu, nhìn tấm biển bị ném xuống dưới đất đã bị đạp nát, cùng chỗ cửa sổ đã bị phá hỏng, hai người liếc nhau một cái rồi không chỉ không cảm thấy đau lòng mà còn cảm thấy rất vui.
Có thể thấy được Kiều gia này đã bị người khác phẫn nộ, như vậy thì mọi người sẽ không quá bài xích khi bọn họ tiếp nhận.
Sau đó Chu Oánh lấy chìa khóa ra mở cửa, đây cũng là tòa nhà có hai tầng, đại đường lầu một rộng khoảng 100 mét vuông, nhìn rất rộng rãi.
Nhưng mà bây giờ bên trong rất loạn, mặc dù bàn ghế không hỏng nhưng cũng bị hất tung ở mặt đất, còn có đủ loại đồ ăn, khắp nơi đều là bát đĩa, căn bản là không có chỗ đặt chân.
Sau đó hai người tốn một canh giờ dọn dẹp bên trong gọn gàng sạch sẽ.
Sau khi hai người ngồi xuống, Cố Thừa Duệ quay đầu nói: "Nhóc con, em muốn mở tửu lâu buôn bán gì thế, số bàn ghế này đều được làm từ loại gỗ thượng hạng, cũng có thể giúp chúng ta tiết kiệm được một khoản."
Chu Oánh trầm tư nói: "Mặc dù Chu tướng quân nói không sợ chúng ta làm ảnh hưởng đến việc kinh doanh của Hồng Vận lâu nhưng mà chúng ta cũng không thể coi như không hiểu gì hết, cho nên ta dự định bán đồ lẩu đồ nướng, lại phối thêm chút món ăn khác giống như các quán cơm ở Tây Bắc, như vậy thì cũng sẽ không tính là xung đột."