Chương 152: Kế Hoạch
Chương 152: Kế Hoạch
Chương 152: Kế Hoạch
"Hẳn là không, sau khi bắt Huyện lệnh cùng Huyện thừa thì còn lại cục diện vô cùng rối rắm, hẳn là hắn phải biết rõ ràng. Sau này chúng ta sẽ hỏi thăm xem cái trang tử này có giá bao nhiêu rồi đưa bạc cho hắn là được." Cố Thừa Duệ lắc đầu nói.
"Cũng đúng, nhưng nếu cứ đưa tiền trực tiếp thì chưa chắc là hắn sẽ nhận. Ta thấy không bằng chúng ta đưa công thức làm thịt kho tàu cho Hồng Vận lâu đi, còn có công thức của Đậu Hũ Trúc, sau đó chúng ta cứ kinh doanh tửu lâu thật tốt là được."
"Chỉ cần nàng cam lòng thì ta sẽ không có ý kiến, thật ra ta chỉ hy vọng nàng có cuộc sống ung dung tự tại."
"Vậy cứ quyết định như vậy đi, sau này ta sẽ viết rồi giao cho Lưu chưởng quỹ."
Sau khi tiễn Điền đại ca, Chu Oánh quay đầu hỏi: "Duệ ca, chàng cảm thấy để Điền đại ca đến tửu lâu giúp chúng ta thì như thế nào?"
"Điền đại ca cũng không tệ, nhưng mà ta thấy hắn đang buôn bán rất tốt, cũng không biết người ta có đồng ý hay không, ta sẽ thử hỏi một chút."
"Thử xem, nghe nói bây giờ rau bán được một văn một cân, cũng không thu được bao nhiêu lợi nhuận."
Sau khi ăn xong cơm trưa, Chu Oánh lấy giấy và bút ra viết công thức nấu thịt kho, hơn nữa còn viết rất chi tiết.
Ví dụ như kho móng heo thì cần những nguyên liệu gì, kho gà, kho vịt thì cần những nguyên liệu nào khác, nàng viết rất rõ ràng.
Nói thật, nếu không có nhân tình với Chu công tử thì nàng không nỡ số công thức này.
Dù sao vẻn vẹn những công thức này cũng có thể nuôi sống một cửa hàng tồn tại cả trăm năm.
Đậu Hũ Trúc cũng đơn giản, chẳng qua là mọi người không nghĩ tới mà thôi.
Cuối cùng chính là một chút kỹ xảo nấu thịt kho tàu mà không ngán.
Sau khi viết xong thì nàng đưa cho Cố Thừa Duệ nói: "Duệ ca, chàng chép lại đi, ta không biết viết chữ phồn thể."
"Thực sự lấy công thức ra sao, không hối hận?" Cố Thừa Duệ nhận đồ, nhìn lướt qua rồi khiếp sợ nhìn về phía nàng hỏi.
"Không hối hận, trong đầu ta vẫn còn rất nhiều công thức." Chu Oánh kiêu ngạo trả lời một câu, tiếp đó quay người ra khỏi phòng.
Cố Thừa Duệ thấy vậy thì cười lắc đầu, biết nàng không muốn, nhưng cũng biết nàng viết ra như vậy cho thấy nàng đã nghĩ kỹ, cho nên hắn cũng không xoắn xuýt mà trở về tây phòng nghiêm túc viết lại.
Sau khi chép lại, hai người trực tiếp lên trấn tìm Lưu chưởng quỹ, vừa vặn Lưu chưởng quỹ cũng làm việc xong, nhìn thấy hai người vợ chồng bọn họ thì lập tức tiến lên đón: "Cố đại phu, Cố nương tới rồi, mau mau vào bên trong."
"Quấy rầy rồi, hôm nay chúng ta tới để trả bạc mua trang tử cho Chu công tử, hơn nữa cũng muốn hỏi thăm ngài một chút xem chỗ nào sửa nhà tốt." Cố Thừa Duệ nói.
"Chu công tử nói đưa trang tử cho các ngươi không nhận bạc. Còn về chuyện sửa sang nhà thì trước đây Hồng Vận lâu sửa sang lại thì đi tìm Trương Đại Ngưu tại phố lớn phía trước, nếu các ngươi vừa ý tay nghề của hắn thì cũng có thể tìm hắn, con người hắn cũng tương đối trung thực." Lưu chưởng quỹ nói.
"Chúng ta cũng biết người tên Trương Đại Ngưu này." Cố Thừa Duệ nghe xong thì gật đầu nói.
Sau đó đưa phong thư chứa công thức cho Lưu chưởng quỹ nói: "Phiền ngài chuyển cái này cho Chu công tử, xem như tiền mua trang tử của chúng ta."
"Cái này... , Chu công tử nói không cần." Lưu chưởng quỹ khoát tay nói.
"Lúc đó chúng ta đã nói là mua, vậy thì không thể không nói gì được, ngài hãy giúp chúng ta xoay qua chuyện khác."
"Cũng được, ta sẽ chuyển lại."
"Được, vậy chúng ta đi đây." Cố Thừa Duệ gật đầu một cái, sau đó đi ra con đường ở phía trước cùng Chu Oánh, đi tìm Trương Đại Ngưu đến Đông Hưng lâu bàn bạc chuyện lắp ráp.
Bên kia, Lưu chưởng quỹ nghỉ ngơi một lát rồi cầm thư đến huyện thành, cuối cùng tìm được Chu Hoài Minh đang vùi đầu xử lý công văn trong huyện nha.
Chờ hắn ta xử lý xong việc thì ông ấy mới đưa phong thư cho hắn ta nói: "Chủ tử, đây là Cố đại phu đưa cho ngài, nói là tiền mua trang tử."