Chương 153: Chiếm Món Hời Lớn
Chương 153: Chiếm Món Hời Lớn
Chương 153: Chiếm Món Hời Lớn
"Hả, hắn lấy đâu ra bạc?" Chu công tử nhận lấy rồi tò mò hỏi.
Lưu chưởng quỹ nghe xong thì lắc đầu, căn cứ vào những gì ông ấy biết, vợ chồng bọn họ cũng chỉ có thể kiếm bạc từ chỗ bọn họ, nhiều nhất thì cũng không quá 150 lượng.
Ông ta cũng thực sự không biết bọn họ lấy ở đâu ra một xấp ngân phiếu này.
Không tệ, sờ thấy dày, ông ấy cảm thấy bên trong chứa ngân phiếu.
Chu Hoài Minh thấy vậy hiếu kỳ mở ra, khi thấy bên trong có công thức thì ngây ngẩn cả người, sau đó nhanh chóng đọc, khi thấy lời nhắc nhở cuối cùng thì cười nói: "Trước đó ngươi còn nói bản thiếu mềm lòng, không nên cho bọn họ trang tử. Ngươi xem một chút, nhìn mấy công thức này xem, ta thấy không chỉ có trang tử mà ngay cả tửu lầu cũng dư sức mua được, ta thấy mình đã chiếm được món hời lớn."
Sau khi nói xong thì đưa giấy cho ông ta.
Sau khi Lưu chưởng quỹ nhận lấy thì nghiêm túc nhìn một lát, kết quả là không dừng lại được, càng xem càng mê mẩn, càng xem càng kích động.
Mấu chốt là bên trong được phối rất nhiều dược liệu, có nghĩ thì ông ấy cũng chưa từng nghĩ đến, cũng không trách được chu đầu bếp lại không thể nghiên cứu được ra công thức nấu thịt kho.
Ông ấy dám nói mấy công thức này hoàn toàn có thể duy trì Hồng Vận lâu hàng trăm năm không đổ.
Nghĩ tới đây, ông ấy kích động nói: "Cố nương tử thật sự hào phóng."
"Chính xác, nhưng mà điều này cũng cho thấy nàng có thiên phú trong việc nấu nướng." Chu Hoài Minh nói đến đây, liền nghĩ tới sợi củ cải dấm đường chua ngọt giòn của Chu Oánh nói: "Ngươi nói xem, tại sao nàng lại có thể trộn sợi củ cải ngon hơn người khác trộn."
Sau đó tràn đầy tiếc nuối thầm nói: "Tại sao lại không phải một người đàn ông chứ, thật đáng tiếc."
Lưu chưởng quỹ nghe xong thì khóe miệng không khỏi giật giật nói: "Cái kia nhị đương gia, bây giờ phải làm sao với mấy công thức này đây, cứ nhận sao?"
"Nhận đi, về sau khai trương thì giúp đỡ bên kia chút, các ngươi cũng đi tính xem giá trị của mấy công thức này là bao nhiêu bạc, cuối năm cứ trừ vào chi phí, coi như bạc lấy từ tửu lâu."
"Ta hiểu rồi, vậy ngài làm việc đi, tiểu nhân lập tức trở về."
"Dừng lại, ngươi cảm thấy vợ chồng bọn họ là hạng người gì?"
Lưu chưởng quỹ chần chờ một chút rồi nói: "Nói thật tiểu nhân cũng không tiếp xúc nhiều với bọn họ, nhưng mà có thể chắc chắn, bọn họ là người rất giữ chữ tín. Ta nhớ có một lần, Cố đại phu không thể tới, là Cố nương tử tặng rau giá cho chúng ta, lúc đó ta có thể biết chắc là sức khỏe của nàng không tốt, nhưng nàng vẫn cắn răng mang đến cho chúng ta. Hơn nữa còn có lần bị Kiều lão gia bắt cóc, sau khi bọn họ trốn được thì cũng không nghĩ đến chuyện chạy trốn nữa mà đi báo tin cho tửu lâu, bằng không thì ngày hôm sau chúng ta sẽ rất luống cuống."
Lưu chưởng quỹ nói đến đây thì dừng một chút rồi nói: "Hơn nữa còn rất lễ phép, biết tiến lùi. Giống như hôm nay vậy, nói thật chỉ đối với phần ân tình với ngài thì bọn họ hoàn toàn có thể yên lặng nhận lấy cái trang tử này. Hơn nữa bọn họ cũng rất hiếu thuận, nếu như đổi lại là ta bị một gia đình gạt ra khỏi cửa thì ta chắc chắn sẽ không giúp đỡ bọn họ nữa, chứ đừng nói là chữa bệnh miễn phí cho bọn họ. Đương nhiên cũng có khả năng là do bị ép theo thân phận cho nên không thể không giúp, nhưng mà hắn có thể thật lòng ra tay thì đã là chuyện rất hiếm có."
"Xem ra ngươi đánh giá phu thê bọn họ rất cao."
"Nhìn trước mắt là như thế, không biết về sau sẽ như thế nào."
"Ừ, vậy thì cứ xem thử đã."
"Vâng." Lưu chưởng quỹ lên tiếng, sau đó cất công thức như bảo bối rồi vội vã trở về.
Sau khi tửu lâu bên này quyết định xong chuyện sửa chữa thì hai vợ chồng Chu Oánh đi đến trang tử.