Chương 163: Nghiệm Thu (1)
Chương 163: Nghiệm Thu (1)
Chương 163: Nghiệm Thu (1)
Lúc này cha Cố quay đầu nhìn về phía bà ta hỏi: "Đổi nghề, bà có ý định gì?"
"Chuyện này phải từ từ suy nghĩ, chắc chắn sẽ có, không thấy vợ chồng lão tam bán đậu hũ cũng rất tốt sao."
"Hài nhi nhớ là nương làm điểm tâm không tệ, còn có Nhị thẩm biết nấu cháo, nếu không thì chúng ta mở cửa hàng nhỏ?" Lúc này Cố Thừa Nghiệp nói.
"Làm điểm tâm cái gì chứ, mình tự làm ăn thì được, nếu mang đi bán thì đúng là mệt chết." Lưu thị tức giận trừng mắt một cái nói.
Cha Cố nghe xong thì cũng không đồng ý, ông ta cũng không muốn để cho người ta coi mình là nam nhân ăn bán, mấu chốt là doanh số bán hàng, nếu đi bán thì đợi bao lâu mới giàu được.
Ông ta vẫn phải nghĩ cách mua thuyền thì mới được.
Nhưng mà nghĩ lại, doanh số bán hàng cũng có có thể tạm thời giải quyết vấn đề sinh tồn, sau đó gật đầu nói: "Ta cảm thấy bà cùng đệ muội có thể thử xem, trước đó không phải các ngươi cũng có cửa hàng khi ở kinh thành sao, như vậy thì bà cũng có thể kiếm được chút tiền."
"Lão gia, mở cửa hàng vừa bẩn vừa mệt, làm sao chúng ta có thể làm loại việc đó được." Lưu thị hoảng sợ nói.
"Loại công việc nào, không phải lúc trước các ngươi còn hâm mộ nhà lão tam bán đậu hũ sao, ngươi cho rằng mài hạt đậu hũ mỗi ngày rất ung dung sao." Cha Cố nói đến đây thì lạnh lùng nói: "Không phải lúc trước bà cũng cảm thấy nấu cơm khó khăn mà bây giờ bà vẫn phải làm hả, thử một chút mà cũng không được hay sao?"
Lưu thị nghe xong thì khuôn mặt chợt đỏ bừng, nhưng mà làm thế nào cũng không phản bác lại được.
"Việc này quyết định như vậy đi, sau này lên trấn thuê một cửa hàng nhỏ thử xem, dù sao thì cũng tốt hơn việc các ngươi ở trong nhà đấu đá nhau mỗi ngày." Cha Cố trực tiếp đánh nhịp nói.
"Vậy cũng có thể để Quách thị cùng Tôn thị đi, dù sao thì bọn họ cũng quen nấu cơm hơn chúng ta."
Cha Cố nghe xong thì nhìn bà ta một cái thật sâu rồi nói: "Nói như vậy thì bà đồng ý mỗi ngày đi gánh nước đốn củi phục vụ người cả nhà sao. Vậy thì bà thử hai ngày trước, nếu như bà làm được thì cứ để Quách thị đi mở cửa hàng."
Lưu thị nghe xong thì lập tức nghĩ đến cảnh tượng bả vai bị bẹp sưng lên vài ngày, bà ta lập tức ỉu xìu, không thể làm gì khác hơn, nói: "Cái kia, vậy được rồi, chúng ta sẽ thử xem."
Sau đó nhìn về phía cha Cố nói: "Đúng rồi, lão gia, bây giờ hẳn là lão tam đã trở về, ngài có thể qua đó xem trong tay hắn có bạc không."
"Không đi, đánh ít chủ ý lên lão tam thôi." Cha Cố nói xong thì trực tiếp trở về phòng.
Lúc trước lão tam đã chữa bệnh cho hai huynh đệ bọn họ, còn đưa cả thuốc bổ, nếu nghiêm túc tính thì cũng thấy tốn không ít tiền, mà công việc trò đùa trẻ con đó của bọn họ cũng không thể kiếm được bao nhiêu tiền.
Nếu bây giờ ông ta đến đó thì cũng không phải không lấy được chỗ tốt mà mấu chốt là cũng không tiện mở miệng nói.
Lưu thị còn muốn nói điều gì, nhưng mà lại bị ánh mắt Cố Thừa Nghiệp ngăn lại.
Bởi vì hắn ta biết rõ, mặc dù phụ thân vẫn bài xích vợ chồng lão tam nhưng mà cũng không bao nhiêu địch ý với bọn họ, nếu nói thêm gì thì cũng chỉ có thể rước thêm phiền.
Nhị phòng ở trong phòng vẫn luôn nghe động tĩnh bên ngoài thấy kết quả cuối cùng như vậy thì cũng cảm thấy thất vọng.
Nhất là Diêu thị, nàng còn muốn đại bá ca có thể đi qua giúp bọn họ hả giận, dù sao thì cũng có thể xử lý sao chổi đáng ghét kia, kết quả là lại kết thúc như thế.
Sau đó thở dài nói với Cố nhị thúc nói: "Hình như bây giờ đại ca đã mềm lòng với lão tam."
Cố nhị thúc nghe xong thì không trả lời, chỉ bằng việc người ta cứu được một cái mạng của bọn họ thì bọn họ cũng không thể tiếp tục đối xử với người ta như lúc trước, huống chi bọn họ cũng không làm ra chuyện gì tội ác tày trời.