Sau Khi Xuyên Qua, Cùng Phu Quân Mang Hàng Tỷ Vật Tư Đi Làm Ruộng (Dịch Full)

Chương 161 - Chương 162: Từ Chối

Chương 162: Từ Chối Chương 162: Từ Chối Chương 162: Từ Chối
Lạc đại phu nghe xong thì kinh ngạc nhìn về phía hắn nói: "Ngươi thật sự có thể bỏ ra 500 lượng?"

"Đúng vậy, chúng ta 2-1, ngài chiếm hai phần, tiểu tử chiếm một phần, vừa đủ."

Lạc đại phu nhìn dáng vẻ trịnh trọng của hắn thì rơi vào trầm tư.

Cố Thừa Duệ thấy vậy thì cũng không có quấy rầy ông ấy nữa mà vừa uống nước vừa sưởi ấm tay.

Ước chừng một khắc đồng hồ sau, Lạc đại phu vỗ bàn nói: "Được, nhưng mà ngươi phải nghe lời ta ở phương diện kinh doanh."

"Ngài có đủ kinh nghiệm, giao thiệp rộng, đương nhiên là ta sẽ nghe lời ngài."

"Vậy còn chờ gì, nhanh viết khế ước, sau đó và trong huyện mua lại cửa hàng, nếu không thì không biết nó sẽ bị ai lấy đi trước." Lạc đại phu lập tức đứng lên nói.

Sau khi nói xong thì lập tức quay người lấy bút viết.

Chạng vạng tối, Cố Thừa Duệ về đến nhà liền đưa khế ước cho Chu Oánh nói: "Chuyện cửa hàng đã được quyết định, nàng cất cái này đi."

Chu Oánh nhận lấy rồi trực tiếp ném vào trong thư phòng biệt thự trong không gian, rồi nói chuyện Lưu thị cùng Diêu thị đến nhà cho hắn.

Cố Thừa Duệ nghe xong thì trầm mặc một hồi, nói: "Các nàng không nói chuyện gì sao?"

"Có Lục thẩm ở bên cạnh giúp đỡ cho nên ta không cho bọn họ cơ hội mở miệng."

"Rất tốt, vậy thì không cần để ý ai cả, ai hỏi vay tiền thì chúng ta cũng nói là không có, nếu khó quá thì cứ cho bọn họ ít đậu hũ hoặc đậu hũ trúc là được."

"Ta không quan trọng, ta chỉ sợ bọn họ làm phiền chàng."

Cố Thừa Duệ nghe xong thì cười cười nói: "Nếu thực sự không được, chúng ta mua đất của bọn họ thì sao?"

"Mua đất?"

"Đúng thế, đừng quên trong tay bọn họ có một trăm mẫu đất, nếu bọn họ muốn mượn tiền thì cứ lấy mà đổi."

"Cũng được, nhưng mà đừng để lộ tiền tài."

"Yên tâm đi, trong vòng 50 lượng, vừa đủ mua được sáu mẫu đất cho chúng ta trồng rau cung ứng tửu lâu."

"Được, vậy chuyện này giao cho chàng. Rửa tay đi, cơm đã làm xong rồi." Chu Oánh nói xong thì quay người đi về phía phòng bếp.

Bên này, sau khi Cố Thừa Chí cùng Cố Thừa Nghiệp về đến nhà thì lập tức bị cha Cố gọi lại nói: "Thừa Chí, Thừa Nghiệp, đại bá các ngươi nói như thế nào, có thể mượn bạc của xưởng ép dầu không?"

"Không thể, đại bá nói năm nay xưởng ép dầu cũng làm ăn không tốt, ngoại trừ chi tiêu trong tộc thì trong tộc cũng phải mua thêm thuyền cho nên chắc chắn không thể cho chúng ta mượn." Cố Thừa Nghiệp lắc đầu nói.

"Mấu chốt là những người khác trong tộc đều có ý kiến với chúng ta bởi vì chiếc thuyền lúc trước, cho nên căn bản là không ủng hộ trưởng tộc mượn bạc cho chúng ta." Cố Thừa Chí phụ họa nói.

"Đúng là một đám bạch nhãn lang, trước kia khi nhà chúng ta phong quang thì bọn họ cũng được thơm lây không ít, bây giờ có việc nhờ đến bọn họ thì lại có thái độ này, đúng là khiến cho người ta lạnh lòng." Lúc này Lưu thị không cam lòng nói.

"Ngươi ngậm miệng lại đi." Cha Cố tức giận trả lời.

Mặc dù những năm kia bọn họ từng trợ giúp trong tộc nhưng cũng là giúp trên diện rộng mà thôi, cụ thể cũng không có nhiều người, cùng lắm thì cũng chỉ mạnh hơn những thôn khác một chút mà thôi.

Nhưng sau khi bọn họ trở về thì đã lấy lại đất, lại thêm chuyện của Cố Thừa Duệ cùng với chuyện đắm thuyền cho nên chắc chắn có không ít người có ý kiến đối với bọn họ.

Nhất là chuyện đắm thuyền, chuyện này đã làm hại tác phường, bây giờ vận chuyển dầu ra bên ngoài cũng chỉ có thể dùng xe bò, hoặc thuê thuyền, làm sao có thể cho bọn họ sắc mặt tốt được.

"Vậy làm sao bây giờ, nếu không thì đổi nghề khác, nguồn tiền trong nhà thực sự khó khăn." Lưu thị muốn nói lại thôi.

Mấu chốt là bạc trong nhà thật sự không có nhiều, bà ta thực sự không muốn tiếp tục bỏ bạc ra, bằng không con cái của bà ta phải làm sao bây giờ.
Bình Luận (0)
Comment