Chương 166: Mua Người (2)
Chương 166: Mua Người (2)
Chương 166: Mua Người (2)
Thuận tiện thông báo đến cửa hàng đồ sứ một chút, không ngờ chưa đến một khắc mà tất cả các loại dụng cụ đã được mang đến hết.
Chu Oánh kiểm tra cẩn thận, sau khi xác định không có tì vết thì lập tức trả tiền, không ngờ chỉ mấy món đồ sứ này mà đã tốn gần 100 lạng bạc ròng.
Xem ra sự chênh lệch giữa sứ thô và sứ xịn cũng không nhỏ.
Sau khi bày xong đồ vào trong tửu lâu, Chu Oánh đem tất cả đĩa bát vào không gian, dùng máy rửa bát rửa sạch rồi khử độc, lúc này mới bày vào kệ đựng chén bát.
Sau đó hai người đi qua chỗ Lưu chưởng quỹ tìm được người môi giới.
Chu Oánh nhìn thấy một phụ nhân khoảng 50 tuổi ngồi ở trong phòng trang điểm như nữ quỷ thì sợ hết hồn, nhưng mà nàng cũng nhanh chóng thu liễm cảm xúc nói: "Ngài là Mã bà bà?"
"Các ngươi là..." Phụ nhân ngẩng đầu đánh giá bọn họ một chút, thấy bọn họ mặc giống nhau thì nhất thời không nắm chắc được mục đích của bọn họ, bà ta lập tức nhíu mày muốn nói lại thôi.
"Chúng ta được Lưu thúc của Hồng Vận lâu giới thiệu tới đây, muốn mua mấy văn tự bán đứt hạ nhân." Chu Oánh nói.
"Hóa ra là lão Lưu giới thiệu đến mua người, mời ngồi." Phụ nhân nghe xong thì thái độ lập tức thay đổi, cười nói.
Chu Oánh thấy bà ta còn châm trà cho bọn họ thì ngăn cản nói: "Mã bà bà đừng bận rộn, chúng ta không khát, hay là xem người trước đã."
"Không có vấn đề, các ngươi muốn mua người như thế nào, hoặc là định dùng người làm gì?" Mã bà bà lập tức để ly xuống đi tới nói.
"Chúng ta muốn mở tửu lâu cho nên muốn tìm trù nghệ, nam nữ không giới hạn, hơn nữa cũng muốn mua hai tiểu tử có dáng dấp tốt."
Mã bà bà nghe xong thì cảm thấy đây là cuộc làm ăn lớn, lập tức cười khanh khách nói: "Đừng nói, đúng là gần đây chỗ của ta có một nhóm người, đợi ta gọi bọn họ đến cho các ngươi tự chọn."
Sau khi nói xong thì bà ta vung tay rồi lắc mông đi tới hậu viện.
"nếu không phải là Lưu thúc giới thiệu thì ta còn tưởng mình đi sai chỗ." Cố Thừa Duệ cười lắc đầu nói.
Chu Oánh nghe xong thì tức giận trợn mắt nhìn hắn một cái nói: "Ngươi hiểu rất rõ đấy?"
"Là nhờ TV, ấn tượng quá sâu sắc." Cố Thừa Duệ vội vàng xua tay nói.
Nghe hắn nói như vậy, nàng cũng nhớ tới những tú bà ở trong phim kia, nhất là nữ nhân đứng ở bên đường vẫy tay bên trong phim chiến tranh.
Mã bà bà sảng khoái dẫn một đám người đi đến, nam nữ già trẻ đều có, thậm chí còn có trẻ con.
Xem ra Mã bà bà này làm người cũng không tệ lắm, nếu không thì cũng sẽ không nuôi một đứa bé.
Sau đó lại nghĩ tới chỗ không bình thường, tại sao người môi giới lại có trẻ con để bán, nghĩ tới đây thì trực tiếp hỏi: "Mã bà bà, có chuyện gì xảy ra với bọn họ vậy, tại sao còn có trẻ nhỏ."
"Đừng nói nữa, hai tháng trước còn có một người phụ nữ có thai nhưng ta mà ta không thu được bởi vì bọn họ là quan nô."
"Quan nô?"
"Đúng vậy, đến từ phía nam, nói là trong tộc có buôn bán muối lậu, mà ta cũng không biết cụ thể."
Chu Oánh nghe thấy nàng nói như vậy thì lập tức nghĩ tới chuyện Cố gia trước đây, xem ra hẳn là một cụm.
Bây giờ nghĩ lại Cố gia chỉ bị xét nhà là còn may, nếu như thực sự trở thành quan nô thì đúng là cả đời không ngóc đầu lên được.
Đồng thời Cố Thừa Duệ cũng nghĩ đến, lập tức cảm thấy vô cùng hoảng sợ.
Quan nô của Đại Minh cũng không phải làm hạ nhân cho quan sai mà còn là người cấp thấp hơn những người trong văn tự bán đứt kia, có thể nói là tương đương với nô lệ, gia súc, chết cũng sẽ không có người quan tâm.
Mấu chốt là ngoại trừ được quan gia đặc xá nếu không thì đời đời kiếp kiếp phải làm nô, sẽ không có chút tự do nào.
Chu Oánh ổn định lại tinh thần hỏi: "Cũng là quan nô sao?"