Chương 174: Thử Món Ăn
Chương 174: Thử Món Ăn
Chương 174: Thử Món Ăn
Ngược lại là vợ hắn ta, Lý tẩu tử lại lôi Lý Duyệt quỳ xuống nói: "Tạ đông gia đại ân."
"Lý tẩu tử mau dậy đi, trước đó ta đã nói rồi, chỉ cần các ngươi làm tốt thì cái gì cũng có có thể." Chu Oánh đỡ nàng ấy dậy nói.
"Chủ nhân nhân nghĩa, nô tỳ nhất định làm tốt." Xuân Nương lập tức trả lời.
Tuổi của nàng ấy không nhỏ, cũng không phải người tự do, khả năng có thể thành gia đã gần như không có, chẳng bằng nhanh chóng biểu thị lòng trung thành, như vậy thì tương lai còn có thể có chỗ dưỡng lão.
"Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta nhất định sẽ làm tốt." Đám người lập tức phụ họa nói.
Đồng thời trên mặt ai cũng tràn đầy niềm vui, nhìn thấy cảnh này thì trong lòng cũng thấy vui.
"Ta tin các ngươi, mau mau lên, ta vẫn chờ ăn đồ ăn ngon đây này." Chu Oánh nói xong thì dẫn theo Lý Duyệt trở về trong nội viện, sau đó dạy cậu bé Tam Tự kinh.
Không ngờ đầu óc của tiểu gia hỏa cũng rất tốt, dạy ba lần là đã nhớ kỹ, nàng không khỏi mỉm cười.
Nhưng mà cũng không dạy nhiều mà chỉ dạy năm câu rồi để cậu bé đi sang một bên chơi.
Mà chính nàng thì quay người thu dọn nhà chính.
Mặc dù bọn họ không có ý định ở lại trên trấn nhưng mà lỡ như có chuyện gặp phải trời đầy mây mưa, nhất là loại tuyết lớn kia thì vợ chồng bọn họ cũng phải có một chỗ đặt chân.
Đợi nàng làm xong thì bọn họ cũng đã chuẩn bị xong món sở trường của mình.
Đầu tiên là rau xào thịt của Lý Sinh, hồng, lục, màu tương, màu sắc sáng tỏ rõ ràng, đồ dày của thịt vừa phải, nếu không phải màu sắc của ớt có chút héo thì thiếu chút nữa là món này đã được điểm tối đa.
Sau đó nàng cầm đũa lên, gắp một miếng thịt bỏ vào trong miệng, thịt mềm mạng theo vị cay nhè nhẹ, rất rõ ràng, đúng là một món ăn ngon khó có được.
Sau đó nàng đưa công thức nấu thịt kho cho hắn ta rồi nói: "Thử làm món này đi."
"Vâng, tiểu nhân đi làm ngay." Lý Sinh vui mừng nói xong thì quay người vội vàng làm.
Kế tiếp là sủi cảo của Thu Nương, sau khi Chu Oánh uống một hớp sau thì gắp một miếng bỏ vào trong miệng, là nhân thịt heo hành tây, vừa tươi vừa thơm, còn dai dai, vô cùng tốt, xem ra có thể đưa công thức làm thịt viên trong tửu lâu cho nàng ấy.
Sau khi ăn xong, nàng nói: "Nhân của sủi cảo vô cùng tốt, nhưng mà vỏ có chút dày, nếu sau này có gói thì có thể dùng nước muối nhạt nhào với bột mì hoặc cho thêm một quả vào trứng gà vào bên trong, như vậy thì có thể khiến bột mì dẻo hơn."
"Cảm tạ chủ nhân chỉ điểm, nô tỳ nhớ kỹ." Thu Nương như có điều suy nghĩ trả lời.
Tiếp theo là bún hấp của Xuân Nương, chiếc bánh nho nhỏ có màu hơi vàng, hẳn là đã được nướng qua, nhìn vô cùng đẹp.
Nếm thử một miếng rồi nói: "Điềm hương ngon miệng, còn có chút mùi sữa, ngươi cho thêm sữa sao? Không đúng, hẳn là ngươi đã cho thêm bơ vào, đúng không?"
"Vị giác của đông gia rất nhạy cảm, đúng là nô tỳ đã cho bơ vào." Xuân Nương nói.
"Ừ, sau này có làm thì làm nhỏ hơn chút nữa, chỉ cần hai miếng là có thể ăn hết một cái, mặt khác tiếp tục nghiên cứu thêm năm loại điểm tâm, tạo ra một bàn điểm tâm. Đúng rồi, còn có các loại bánh đậu, bánh ngọt hạt dẻ cũng có thể làm ra một đĩa."
Chu Oánh nói xong thì đưa cho nàng ấy cách làm bánh hành thái, còn lại thì để tự nàng ấy đi nghiên cứu.
Chờ đến khi món thập toàn đại bổ thang của Triệu Thành xong thì cũng đã đến giữa trưa, đúng lúc Cố Thừa Duệ cũng quay về, đám người mỗi người nhận một chén nhỏ nếm thử.
Cố Thừa Duệ uống xong thì liên tục gật đầu nói: "Nhóc con, súp này thực sự tuyệt, vừa tươi vừa thơm, còn không có mùi thuốc, cực kì dễ uống."
"Nếu thích thì sau này thỉnh thoảng chúng ta lại ăn."
"Vậy ta có thể chờ."
Sau bữa ăn, Chu Oánh đến Hồng Vận lâu một chuyến tìm Lưu chưởng quỹ mua một ít xương cừu.