Chương 217: Pháo Hoa (3)
Chương 217: Pháo Hoa (3)
Chương 217: Pháo Hoa (3)
Sau đó hắn hỏi: "Có muốn theo ta đi dạo không?"
"Có thể sao?"
Cố Thừa Hỷ tràn đầy mong đợi hỏi lại.
"Tất nhiên rồi, chỉ cần đệ không chạy loạn khắp nơi là được."
"Vậy hai người nặn tượng trước nhé, đệ quay lại nói với cha một tiếng."
Cố Thừa Hỷ nghe vậy thì lập tức xoay người bỏ chạy giống như sợ hắn sẽ đổi ý vậy.
Đợi đến lúc cậu quay trở lại thì tượng đất của họ đã được nặn xong rồi, cách nặn tượng của Chu Oánh nhìn khá giống vậy nên hắn yêu cầu chủ cửa hiệu nặn Cố Thừa Hỷ thêm lần nữa.
Sau khi nắn xong thì Cố Thừa Duệ mỗi tay ôm một người đi về phía bờ sông. Sau khi đến đó rồi thì mới phát hiện ra thật sự là một biển người đông nghịt. May thay ven bờ sông có treo một dãy đèn lồng soi sáng cả bờ sông cho nên mọi người vẫn còn khá trật tự, không có chuyện lộn xộn nào xảy ra.
Đồng thời qua cuộc trò chuyện của mọi người thì mới biết huyện lệnh Khổng đang chờ một nhóm quan viên đã đi cúng bái thần sông trở về.
Trong lúc ba người họ chuẩn bị đi tìm pháo hoa thì bỗng có tiếng chiêng trống vang lên.
Sau đó là hàng loạt tiếng hò reo của đám đông, tiếp đó họ nhìn thấy một đội múa sư tử chạy ra từ nhà kho ở bến đò. Họ đi ngược dòng nước theo dọc bờ sông.
Đám đông cũng tự nhiên đi theo họ, đương nhiên mấy người Chu Oánh cũng không bị tụt lại phía sau.
Thật sự đội múa sư tử chơi rất vui và múa sống động như thật, lúc thì đi trên bàn còn lúc thì chạy quanh bàn thu hút rất nhiều tràng vỗ tay tán dương.
Khi đi đến một bãi bồi bên ngoài trấn thì đoàn múa sư tử cũng dừng lại. Họ vừa đi thì mọi người nhìn thấy ven bờ sông đang bày một dàn giá đỡ pháo hoa.
Khi nhìn thấy cái này thì Cố Thừa Hỷ tỏ ra tò mò: "Tam ca, huynh nói xem loại pháo hoa này khi bắn ra sẽ trông như thế nào?"
"Ta không rõ nữa nhưng nhìn vào chế tác tinh xảo này thì ta nghĩ có lẽ sẽ rất đẹp."
Cố Thừa Duệ lắc đầu nói.
"Nói thật thì ta vốn nghĩ ngày rằm là hội đèn lồng để mọi người đoán câu đố đèn rồi buôn bán đèn lồng gì chứ, không ngờ lại được tổ chức khá long trọng."
Chu Oánh nói với vẻ mặt rất mong đợi.
"Ngày rằm ở kinh thành không phải chỉ có đoán câu đố đèn thôi sao? Đều xem đến chán rồi nên không vui chút nào cả."
Cố Thừa Hỷ lắc đầu nói.
"Đó là đặc sắc vùng miền, mỗi một vùng miền sẽ có phong tục truyền thống riêng, bởi thế mới nói đọc ngàn quyển sách cũng không bằng đi ngàn dặm, sau khi tự mình lĩnh hội thì mới biết được niềm vui trong đó."
Cố Thừa Duệ nói.
Đột nhiên lúc này đám người náo động một trận, sau đó nhìn thấy một đám quan binh chạy vào rồi họ xua mọi người ra xa khỏi vị trí pháo hoa một dặm.
"Xem ra sắp bắt đầu rồi, chúng ta cũng đứng lùi lại đi."
Cố Thừa Duệ nói xong thì dẫn hai người họ đi lùi lại phía sau.
Bởi vì đó là hỏa dược nên đó là thứ mà con người không thể nào kiểm soát được, nếu như chỉ một sai sót nhỏ nó cũng sẽ bắn lệch đến lúc đó sẽ là rắc rối "dẫn lửa thiêu thân". Cuối cùng ba người lui về phía đống đổ nát ở bên ngoài.
Sau đó cả ba người dứt khoát đứng bên trên đống đổ nát đó, không những có thể đứng cao hơn và có tầm nhìn xa hơn mà quan trọng là vị trí đó có ít người.
Chẳng mấy chốc lại có tiếng chiêng trống vang lên, những chiếc đèn Khổng Minh lần lượt được thả bay lên trời rồi ngay tức khắc thắp sáng một nửa bầu trời.
Khi những chiếc đèn Khổng Minh đã gần như biến mất thì dàn bồ đào đầu tiên được thắp lửa, cùng với dàn bồ đào là pháo hoa bay lên bầu trời, đột nhiên nửa bầu trời được thắp sáng cũng là lúc quả cầu lửa màu vàng đổ bộ, lá của cây bồ đào phát ra tia sáng màu xanh lam, trong đêm tối vô cùng tuyệt mỹ.